Chiến hạm xuyên qua dải ngân hà rộng lớn vô tận.
Bên ngoài khoang in bóng những chùm sao màu hồng tím, Thời Tễ bị một tiếng khóc thút thít khe khẽ đánh thức.
"Tạ Chước?"
Thiếu niên tóc bạc cao gầy lười nhác ban ngày, lúc này lại cuộn mình bên cạnh anh, chìm trong ác mộng.
Khóc lên như một con thú nhỏ, nghẹn ngào run rẩy, tiếng nức nở nhỏ nhẹ kéo dài.
"Tạ Chước, tỉnh lại đi."
Thời Tễ gần như theo thói quen ôm lấy cậu, nhẹ nhàng v**t v* sau gáy.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy Tạ Chước như vậy.
Trong bảy ngày kia, hầu như đêm nào cũng thế.
Tiểu Alpha của anh cứ ngủ là lại rơi vào ác mộng, bất lực ôm lấy anh mà nức nở nghẹn ngào, sự rời đi của anh đã để lại cho Tạ Chước một vết thương không thể xóa nhòa.
"Em lại mơ rồi, anh trai...."
Tạ Chước ý thức mơ hồ tỉnh lại, chôn đầu vào hõm cổ Thời Tễ, tham lam hít lấy mùi hương thanh lạnh nhàn nhạt cao ngạo ấy.
Giọng khàn khàn khẽ nói: "Mỗi ngày em đều sợ hãi, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ do em tưởng tượng ra."
Sợ cậu thật ra không may mắn đến vậy.
Sợ mèo nhỏ của cậu chưa từng trở về.
Nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ áo, Thời Tễ bị nóng đến mí mắt cũng ửng hồng.
Ngón tay trắng lạnh nhẹ v**t v* sau gáy yếu ớt của cậu, giọng nói lạnh lùng mang theo tiếng thở dài khe khẽ, "Tạ Chước, anh đã nói với em trong ảo cảnh rồi."
"Mọi vật trên thế gian này đều là giả."
"Nhưng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645816/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.