Từng giọt nước từ khe đá rơi xuống.
Bị người đàn ông tóc bạc trong hang động há miệng hứng lấy, đây là khoảnh khắc chật vật nhất trong đời Tạ Thần.
"Đây chính là vạn kiếp bất phục mà ông nói sao?"
*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được "Cha." Thái tử điện hạ từ nhỏ đã được tinh chúng vây quanh, chưa từng nghĩ rằng khi mình cận kề cái chết, lại phải nhờ vào thứ nước bẩn trong khe đá để sống sót. Hắn sợ mất đi tất cả, nhưng rốt cuộc hắn đã mất đi tất cả. "Ngươi lại đến nữa rồi." Nhưng Tạ Thần đã không còn muốn đối phó với đại trưởng lão nữa rồi. "Anh có biết cái gì gọi là vạn kiếp bất phục không?" Một giọng nói không thể tin nổi vang lên, Tạ Thần từ từ mở đôi mắt tím u ám. Một đôi giày đen của đế vương dừng lại trước mặt hắn. "Tạ Chước?" Sắc mặt Tạ Thần lập tức bùng lên bạo nộ, "Sao mày lại biết tao ở đây?!" Người mà hắn không muốn gặp nhất vào lúc này, ngoại trừ chỉ huy Thời thì chính là Tạ Chước. Tạ Chước nhìn thấy sự thảm hại cùng tức giận của hắn, chỉ cười khẩy lạnh lùng liếc hắn, "Thế này mà anh tính là vạn kiếp bất phục sao?" "Tôi đã sớm trải qua vô số lần rồi." Đừng nói là nước từ khe đá, ngay cả nước sông bẩn thỉu cậu cũng đã từng uống. Tạ Thần gắng gượng ngồi thẳng dậy, vẫn cười lạnh như thường lệ, "Mày cũng xứng đem ra so với tao sao?" "Chờ tao tìm được mảnh bạch ngọc thứ hai, việc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645791/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.