"Chỉ huy, không hay rồi!"Trương Vĩ vội vã chạy vào cung điện mới, giây tiếp theo bị kết giới sóng biển không tiếng động ngăn lại bên ngoài.Anh ta lo lắng muốn chết, "Chỉ huy! Chỉ huy?!"Kết giới sóng biển ngoại trừ Tạ Chước ra thì không ai phá được.Cậu cố ý để Thời Tễ ngủ một ngày, vậy thì không ai có thể quấy rầy."Để... ta... làm..."Hồ ly chân trần từ xa chạy lại, vạt áo đỏ thẫm tung bay trong sương sớm, nơi đi qua để lại vết máu đỏ tươi.Trương Vĩ: "Cậu bị thương sao?"Hồ ly giơ tay đánh tan kết giới sóng biển, lấy tay che ngực, phụt một tiếng phun ra ngụm máu tươi."Ta từ... đại lão... chạy thoát ra..."Trương Vĩ lúng túng đỡ lấy hồ ly, "Đại lão là ai? Ai là đại lão?"Sóng biển tan biến thành vô số bọt nước nhỏ rồi tiêu tán.Hơi thở của Tạ Chước biến mất, bất kể Thời Tễ có mệt mỏi thế nào, cũng sẽ theo bản năng tỉnh lại.Anh chầm chậm mở mắt, nhìn thấy từng bọt sóng nhỏ đổ rào rào xuống, bên cạnh vẫn không một bóng người.Giọng nói lo lắng của Trương Vĩ vang lên bên ngoài, "Chỉ huy!"Thời Tễ đơn giản thay một bộ quần áo rồi bước ra từ trong điện, liền nhìn thấy hồ ly thương tích đầy mình, toàn thân đẫm máu.Hồ ly chìa tay về phía anh, "Mau đi, ngăn... Tạ Chước.""Đại lão..... lợi dụng hắn, ta đã thấy... trái tim hắn."Muốn thấy được trái tim một người phải dùng tay chạm vào.Hồ ly từng được đại trưởng lão cứu, nhưng lại bị ông ta giam giữ không thể thoát thân, "Màu đen, trái tim hắn... là màu đen."Hồ ly khẩn thiết muốn nói cho bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645790/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.