"Tí tách."
Một giọt nước rơi xuống gương mặt tiều tụy của người đàn ông.
Hắn chầm chậm mở đôi mắt tím u ám vô thần, nhìn thấy mình đang ở trong một hang động quen thuộc.
"Bạch ngọc!" Tạ Thần lập tức tỉnh táo, bắt đầu tìm kiếm khắp mặt đất, "Mảnh bạch ngọc thứ hai ở đâu?"
Đó là thứ duy nhất có thể giúp hắn trở mình lúc này.
Tạ Thần theo thói quen buột miệng ra lệnh, "Lowell—"
Hắn chợt nhận ra, Lowell đã chết rồi.
Bên cạnh hắn giờ đây chẳng còn một ai.
Là từ khi nào, những người bên cạnh hắn lần lượt rời đi.
Hoàng hậu, tiên đế, chiến thần thiếu tướng, chỉ huy.... thậm chí đến cả hai người luôn bên cạnh là Sharon và Lowell cũng đều không còn nữa.
"Tại sao?" Tạ Thần nhìn vào chiếc hoàng bào bạch kim bẩn thỉu trên người, "Tại sao từng người các ngươi đều phản bội ta?"
Vị hoàng đế hung tàn ngang ngược ấy, có lẽ chưa bao giờ chật vật đến vậy.
Giống như một con chuột trốn chui trốn nhủi.
"Thật nực cười." Tạ Thần ngửa đầu cười lạnh không thành tiếng, "Trước đây tao vẫn luôn dùng những lời này để hình dung mày."
Con chuột không bao giờ nhìn thấy ánh sáng kia, chỉ xứng trốn trong bóng tối sống cho qua ngày đoạn tháng.
Rõ ràng là Tạ Chước, không phải hắn.
Dường như có cảm giác, tinh điện phát ra âm thanh thông báo bắt buộc.
Tạ Thần đối diện với một đôi mắt hoa đào ngạo nghễ nguy hiểm, người kia nay đã thay hình đổi dạng, khoác trên người hoàng bào đen ánh vàng, là tâm điểm của vạn người, chói sáng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645777/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.