"Phu nhân Thời, chúc mừng người."
Hiệu trưởng Hertz trẻ tuổi bế đứa bé trong lòng, ánh mắt vừa nhẹ nhõm vừa lo sợ nhìn người phụ nữ trên bàn mổ.
"Cuối cùng người cũng đợi được thằng bé rồi."
Hoặc cũng không thể gọi là người phụ nữ.
Giữa mái tóc đen dài là một đôi tai mèo trắng như tuyết, chiếc đuôi mèo đã không còn chút sức lực buông thõng trong vũng máu.
Ngũ quan thanh tú yếu ớt như sứ trắng, tái nhợt đến mức tựa như chạm vào liền vỡ tan.
Phu nhân Thời khẽ hỏi, "Là nó sao?"
Hiệu trưởng Hertz nhìn đứa bé trong tã, nhẹ nhàng gật đầu, "Là nó. Người thừa kế dòng máu mang gen chiến đấu mạnh nhất của tộc mèo."
Lý do duy nhất tiên đế để lại gia tộc mèo bọn họ, có thể đường hoàng sinh sống tại Tinh Hệ Thứ Năm, chính là vì điều này.
Nộp lên một đứa bé mang dòng máu có gen chiến đấu mạnh nhất.
Làm bạn luyện với thái tử điện hạ.
"Sao nó không khóc?"
Giọng phu nhân Thời mềm mại nhẹ như tơ bay, "Là vì biết tôi không thích nó sao?"
Hiệu trưởng Hertz nghẹn lại một chút.
Ông nhìn con mèo con xinh đẹp như tuyết trong lòng, nó im lặng không khóc không nháo, ôm lấy đuôi mèo nhỏ chỉ mới có một lớp lông tơ mỏng, đôi mắt trong veo tò mò quan sát xung quanh.
Hiệu trưởng Hertz cũng là lần đầu tiên thấy một đứa bé không khóc khi chào đời.
"Tất cả các chỉ số đều bình thường." .
Hiệu trưởng trêu chọc khuôn mặt nhỏ của nó, mèo con nhỏ bé ngạc nhiên rồi xấu hổ co người lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645775/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.