Ký ức sụp đổ trong ảo cảnh.
Sương máu cuộn trào điên cuồng, tham lam nuốt chửng thân thể thiếu niên, nhưng cậu lại hoàn toàn không có ý định giãy giụa.
"Ra đây đi, Tạ Chước."
Mãi đến khi ánh sáng yếu ớt lóe lên nơi chân trời, giọng nói thanh lãnh bình tĩnh vang lên từ không trung.
Tạ Chước mở đôi mắt hoa đào ướt đẫm đỏ ửng , "......Anh trai?"
"Ừm."
Thời Tễ không nói thêm gì, chỉ đáp lại bằng giọng điệu nhàn nhạt, "Là tôi."
Cơ thể thiếu niên cao ráo tinh xảo tựa như một lưỡi dao sắc bén, mở ra con đường thuộc về riêng cậu giữa sương máu ngập trời, ánh sáng của lưỡi dao cong màu bạc như sấm sét không thể ngăn cản.
Cậu được dẫn dắt trở về thế giới thực.
"........"
Hiệu trưởng Hertz cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào.
"Em sai rồi....."
Thiếu niên người đầy thương tích ôm lấy vị thần minh của mình, vùi mặt vào vai người kia, giọng khàn khàn nghẹn ngào, "Anh trai ơi, em sai rồi....."
Cậu không nên không ngoan như vậy.
Rõ ràng là người không muốn anh bị tổn thương nhất, vậy mà hết lần này đến lần khác lại khiến anh bị thương vì chính mình.
Thời Tễ xác nhận cậu đã trở về an toàn, lúc này mới từ từ buông cổ tay lạnh lẽo tê dại xuống.
Hiệu trưởng Hertz lặng lẽ chữa lành vết thương cho anh.
Dù đã nhìn thấu muôn hình vạn trạng trên thế gian, ông vẫn bị cảnh tượng trong ảo cảnh chấn động sâu sắc.
'Hủy' sở hữu năng lực phớt lờ mọi thứ, cho dù là thiếu niên vô hình có thể bị giọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645765/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.