"Anh ơi—"
"Chỉ huy Thời—!"
Tạ Chước gần như bất chấp tất cả lao tới, ảo ảnh xuyên qua cậu bé đang mất kiểm soát, cũng xuyên qua cả chỉ huy của cậu.
Nhát dao đó cuối cùng không rơi xuống.
Tạ Thần đã chắn Thời Tễ lại phía sau, sương máu dày đặc từ người hắn bùng phát dữ dội, trực tiếp đánh về phía cậu bé có đôi mắt đỏ rực kia.
Thời Tễ: "Đừng!"
Trong chớp mắt, sương máu bao phủ lấy thân thể cậu bé, gương mặt non nớt đáng yêu trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Thời Tễ vội vàng bước lên một bước, "Đừng giết nó."
Tuần trước cậu bé còn tự tay làm kẹo đem đến cho anh.
"Muộn rồi." Giọng của Tạ Thần lạnh lùng tàn nhẫn, "Nó muốn làm hại cậu, nó phải chết."
Sương máu xé rách thân thể cậu bé, tựa như miếng bọt biển giãy giụa biến dạng, miệng phát ra tiếng gào thét thê thảm không giống tiếng người.
Hệt như những gì Tạ Chước đã nghe thấy bên ngoài hang động.
"Tôi bảo ngài dừng tay!"
Luồng ánh sáng trắng phát ra từ đầu ngón tay Thời Tễ, hòa vào sương máu bao phủ lấy thân thể cậu bé.
Có lẽ là vào khoảnh khắc cận kề cái chết, ánh mắt cậu bé dường như chợt lóe lên tia tỉnh táo.
"Anh trai chỉ huy....."
Cậu bé mang theo toàn bộ ký ức của bản thân, vội vàng buông con dao trong tay, giọng trẻ con nức nở xin lỗi, "Xin lỗi, em cũng không biết vì sao mình lại làm vậy với anh...... em rất ngưỡng mộ anh, anh luôn là thần tượng của em......"
Ánh mắt thanh lãnh của Thời Tễ hơi ửng đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645764/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.