"Bệ hạ!"
Lowell mắt đỏ hoe đỡ lấy Tạ Thần.
Đưa vị hoàng đế bị trọng thương về phủ trưởng quan của mình.
"Ơ, là bệ hạ." Mọi người trong phủ kinh hãi, vội vàng quỳ rạp xuống đất, "Bệ hạ ngài đã đến!"
Hiện tại sắc mặt Tạ Thần vô cùng thảm hại, hoàng bào bạch kim dính đầy máu.
Khuôn mặt tuấn mỹ hung bạo không thể hiện cảm xúc, đôi mắt tím lạnh lùng quét qua đám người.
Lowell thấy thế giải thích, "Bệ hạ ngài yên tâm, bọn họ đều là tâm phúc của tôi, tuyệt đối sẽ không để lộ bất kỳ tung tích nào của ngài."
Thế nhưng Tạ Thần thu hồi ánh nhìn chỉ ném lại một câu.
"Giết hết đi."
Lowell ngây người.
Tạ Thần không quay đầu lại bước thẳng vào phòng, "Ta chỉ tin mình ngươi."
Âm thanh chém giết của quân đội đế quốc vang lên ngoài phủ, áo choàng tím của Lowell bị vấy máu, y làm ngơ trước tiếng cầu cứu của các nữ tỳ, đôi mắt âm trầm lo lắng nhìn người đang ngồi trên ghế chủ vị.
"Ngài cố chịu thêm một chút, bác sĩ sắp đến rồi."
Tạ Thần không trả lời.
Đôi mắt tím lặng lẽ lướt qua vết máu trên người mình, đã bao lâu rồi hắn chưa chật vật như thế này.
"Ngươi nói xem, ta đã làm sai điều gì?"
Lowell lập tức quỳ xuống đất, tay trái đặt lên ngực thể hiện lòng trung thành, "Ngài không sai, sai là bọn họ!"
Tạ Thần không hề nhìn đến sự trung thành của y, đôi mắt tím sâu thẳm hơi nheo lại, như đang nhớ đến một người nào đó.
"Cậu ấy từng hết lần này đến lần khác chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645752/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.