Sơn trà thanh lạnh hòa vào mây đen.
Sóng biển cuồng nộ dường như lập tức trở nên ngoan ngoãn, xoay vòng theo sau nó rồi tràn vào không trung phía trên đài hành hình.
"Cậu định ra tay với tôi sao?"
Sắc mặt của Tạ Thần lập tức thay đổi.
Ai cũng được.
Hình phạt hôm nay ai cũng được, duy chỉ cậu ấy là không được!
Tạ Thần đã hoàn toàn thảm bại, mái tóc bạc vốn chỉnh tề nay rối tung, khóe môi vương máu tươi, "Cậu đã hứa với tôi, vĩnh viễn sẽ không phản...."
Uy áp mà Thời Tễ mang đến không hề thu lại.
Dù thể lực của anh vốn không đủ để giải phóng một luồng uy áp khổng lồ như vậy, nhưng anh vẫn không hề thay đổi sắc mặt mà trút giận.
"Tôi cũng như bọn họ."
"Vĩnh viễn không phản bội chính là đế quốc, chứ không phải ngài."
Ánh mắt Tạ Chước lóe lên, như thể những cánh hoa đào đang nở rộ trong mắt, khẽ nhìn về phía chỉ huy đang đứng cạnh bên.
Nhưng lại nhìn thấy nơi trán trắng nõn của anh đã ướt đẫm, đó là dấu hiệu rõ ràng của việc thể lực tiêu hao quá mức.
Ánh mắt Tạ Chước tối lại, theo bản năng muốn bước lên, nhưng lại dừng lại.
Cậu không ngăn cản chỉ huy.
Thời Tễ nói: "Nếu tôi có mặt trong trận chiến đó, Tạ Thần, tôi đã sớm chết trong tay ngài rồi."
Anh vĩnh viễn không thể chấp nhận việc dùng tín ngưỡng làm mồi nhử để mưu sát.
Như thể tia hy vọng cuối cùng cũng bị nghiền nát, Tạ Thần đột nhiên ngửa mặt cười lớn, máu tươi từng giọt từng giọt theo cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645751/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.