Đêm khuya, hoàng cung.
Sharon không ngờ mình chỉ là đi ra ngoài đánh bài một chút thôi.
Quay về đã thấy lão hoàng đế bị người ta thọc cho một dao.
"Trời ơi, bệ hạ!"
Nữ quan dịu dàng xách váy tiến lên với vẻ mặt đầy lo lắng, nhìn người đang được đỡ lấy, "Là ai đã làm ngài bị thương?"
Thật là đỉnh của chóp!
Vết máu nhuộm đỏ nửa chiếc áo choàng bạch kim, Tạ Thần lạnh lùng liếc nhìn nàng.
Sharon suýt tưởng rằng mình không giấu được nụ cười.
"Nữ quan trinh sát tự ý rời vị trí, hôm nay ngươi đã đi đâu?" Tạ Thần lạnh lẽo chất vấn.
Sharon: "........"
Bổn cô nương làm việc không nghỉ cả năm 365 ngày, chạy ra ngoài nửa ngày còn bị chất vấn sao?!
May mà nàng đã có chuẩn bị, cúi đầu khẽ nhún người, ngoan ngoãn đáp, "Xin lỗi bệ hạ, hôm nay tôi đến tiền tuyến Hải Vương Tinh, mang hai đội chi viện đến cho đội Tương Tư Nữ."
Việc di chuyển của các trưởng quan cấp cao đều có ghi chép, Sharon trước đến nay luôn nghiêm cẩn, chưa từng phạm những sai lầm cấp thấp.
Nét mặt Tạ Thần dịu xuống không truy cứu thêm, "Sau này việc nhỏ thế này không cần ngươi tự mình đi."
"......"
Chẳng lẽ tôi đi chuyến đó chỉ để đưa quân thôi sao?
Nữ quan Sharon nghiến răng nghiến lợi trong lòng, mặt không đổi sắc mà ngoan ngoãn đáp lời, "Vâng."
Sau đó nàng theo hoàng đế bước vào đại điện, liền thấy trưởng quan Lowell đang bị treo ngay trước cửa cung điện, trước ngực cũng cắm một con dao.
Chuyện gì đây?
Ngươi đâm ta, ta đâm hắn, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645739/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.