Dưới ánh trăng dịu dàng bao phủ.
Giọng nói của Thời Tễ thanh lãnh, tựa như bất đắc dĩ, lại tựa như dung túng.
"Cậu là Alpha mà tôi đã nhận định, cậu muốn làm gì cũng được."
Tạ Chước đột nhiên mở to mắt nhìn anh.
Mí mắt vừa bị hôn nhẹ ửng đỏ, đôi mắt hoa đào ướt át lấp lánh, cứ thế ngước lên nhìn anh trong làn nước mắt mơ hồ.
Thời Tễ yên lặng cúi mắt, đối diện với cậu.
Rõ ràng là người kiêu ngạo ngang ngược như vậy, sở hữu uy áp đáng sợ của tuổi trẻ, mạnh mẽ đến mức khiến Hoàng Đế cũng phải kiêng dè.
Thế nhưng chỉ vì vài câu nói ngắn ngủi của anh, lại giống như một đứa trẻ, vùi đầu vào vai anh kìm nén lặng lẽ khóc nức nở.
"Nhóc mít ướt."
Đầu ngón tay mát lạnh của Thời Tễ nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt cậu.
Nhàn nhàn nhạt nhạt cười một cái, nói ra lời trong lòng mình bấy lâu nay.
"Sao cậu lại đáng yêu như vậy?"
Tim Tạ Chước như bị đụng mạnh, nếu còn không cảm nhận được sự dung túng của chỉ huy.
Vậy cậu đúng là đồ ngốc.
Cưng chiều, dung túng, cái gì cũng được.
Thần minh của cậu nguyện vì cậu mà cúi mình, bước xuống thần đàn để ôm lấy cậu.
Nước trong hồ lạnh lẽo gợn lên từng vòng sóng.
Tạ Chước quỳ một gối bên bờ, giọt nước lăn theo đường nét cơ thể cậu, mái tóc bạc rối bời vuốt ra sau đầu, vài sợi không nghe lời rủ xuống đôi mày mắt ửng đỏ.
Tạ Chước ngẩng đầu hôn lên chiếc cằm tinh xảo của anh, giọng khàn khàn như mài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645703/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.