Tạ Chước vừa nói xong.
Chính mình cũng sững lại tại chỗ, tiêu rồi, lỡ miệng hét to suy nghĩ trong lòng mất rồi.
Cậu đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bình thản của chỉ huy, từ tận đáy lòng chậm rãi nói, "Á a."
Tạ Miêu Miêu cũng: "Á a."
Bé con xưa nay ấm áp rất chu đáo, ôm lấy cổ Thời Tễ nũng nịu mở miệng, "Anh trai ơi, anh tuyệt đối đừng trách anh trai em nha."
Tạ Chước hơi nhướng mày, thầm nghĩ cũng không phải nuôi không công cái đầu hồng này.
"Ảnh chỉ quen miệng vậy thôi, ở nhà bọn em toàn là tinh báo của anh, ngày nào anh trai cũng đều gọi anh là zợ ui ~ zợ ui ~ ~ "
"......"
"........."
Mày mẹ nó chỉ là muốn đổ thêm dầu vào lửa thôi đúng không?!
Tạ Chước sải bước tiến tới, dứt khoát túm nhóc quỷ này kéo ra khỏi vòng tay của chỉ huy nhà cậu—
"Làm gì dạ!"
Cậu nhóc bất lực quơ quào tay chân trong không trung.
Nó biết phải ôm đùi ai, liền quay đầu cầu cứu Thời Tễ, "Anh trai cứu, anh trai cứu....."
ThờiTễ vốn không nỡ nhìn bạn nhỏ dễ thương bị bắt nạt, vừa nhíu mày định mở miệng.
Tạ Chước đã chen miệng, "Chồng ơi, đừng tin nó."
Thời Tễ: "......?"
Tạ Miêu Miêu: "......?"
Tạ Chước làm bộ như chuyện đương nhiên, xách em trai như xách cá, không chút lưu tình vạch trần bản chất tiểu trà xanh.
"Thằng quỷ này từng đoạt giải ảnh đế Oscar, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra như suối, một mình nó hai ngày có thể dỗ được bốn bà chị, mấy bà chị kia vừa nãy còn đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645682/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.