Ngay cả khi đã say chỉ huy vẫn là kiểu người nói một không nói hai.
Đầu ngón tay trắng ngần như ngọc của anh khẽ phủ một tầng ánh sáng trắng, định gọi ra đôi tai mèo nhỏ của mình.
Dỗ dành Alpha nhỏ tóc bạc của anh vui vẻ.
Tạ Chước còn chưa kịp hoàn hồn sau mấy quả bom bất ngờ vừa rồi, thì quả bom lớn hơn lại tiếp tục nổ——
"Đừng đừng đừng, bây giờ không thể biến được đâu!"
Cậu cuống quýt nắm lấy bàn tay đang phát sáng của Thời Tễ.
Sắc trắng như ngọc phủ lên lòng bàn tay khiến Tạ Chước không hiểu sao lại thấy buồn cười.
Cậu cúi mắt, đôi mắt đào hoa lười biếng mang theo ý cười, nhìn gương mặt lạnh lùng mơ màng của chỉ huy.
"Nhiều người ở đây như vậy, mai anh tỉnh lại chẳng phải sẽ xù lông mất sao?"
Thời Tễ nghe không hiểu.
Nhưng anh vẫn còn một tay khác, "Cứ muốn biến."
Ánh sáng trắng dịu dàng lan ra từ đầu ngón tay anh, rực rỡ toả sáng dưới màn đêm vô tận.
Đôi tay của chỉ huy như băng ngọc khắc thành, đẹp đến mức quá đáng.
Ngay giây sau đã bị một bàn tay ấm nóng bao trọn lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay trắng lạnh, Tạ Chước bật cười khẽ, "Chẳng lẽ muốn em ngày mai vì để giữ thể diện cho mèo nhỏ lạnh lùng nhà mình mà giết sạch đám người kia không chừa một mống à?"
Giọng cậu lười biếng đùa cợt, nhưng lại không hoàn toàn là nói chơi.
Cứ như chỉ cần mèo nhỏ của cậu vui, thì chuyện gì cậu cũng có thể làm được.
Thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645669/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.