Nỗi sợ hãi muộn màng ập đến bao trùm lấy tên lính gác.
Hắn hoảng loạn vội đuổi theo, "Chỉ huy, tôi sai rồi, tôi sai rồi, là tôi không nhận ra ngài."
Thời Tễ bị hắn chắn đường, khẽ nhíu mày liếc qua hắn.
Sau đó liếc qua cả khẩu súng trường đang gần như chĩa vào cánh tay mình.
Lính gác nhận ra hành động vượt giới hạn vừa rồi của mình nguy hiểm cỡ nào, hốt hoảng vứt khẩu súng trường xuống.
Vẻ mặt đầy cầu khẩn, "Vị trí này tôi vất vả lắm mới có được, ngài có thể đừng....."
Thời Tễ không mấy kiên nhẫn cắt ngang lời hắn.
"Đã là vị trí vất vả lắm mới có được, càng không nên tự ý bỏ bê nhiệm vụ."
Anh lạnh nhạt nói: "Về đi."
Lính gác nghe thấy lời này, vẻ mặt tràn ngập vui sướng.
Về đi có nghĩa là chỉ huy định tha cho hắn sao?
Câu nói tiếp theo của Thời Tễ trực tiếp lại đẩy hắn xuống vực sâu, "Trân trọng nửa ngày cuối cùng này đi."
Sắc mặt lính gác lập tức trắng bệch, dường như biết chuyện đã định, hắn có cố gắng níu kéo thế nào cũng vô ích, "Tại sao chứ.....Tôi xin lỗi ngài rồi mà, thậm chí tôi quỳ xuống xin lỗi ngài cũng được mà....."
Đây là nơi tổ chức giải đấu Liên Minh quan trọng nhất của Tinh Hệ Thứ Tám.
Nếu hắn bị cách chức ở đây, sau này chẳng nơi nào khác nhận hắn nữa.
Thời Tễ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
Anh nói: "Cậu thật sự cho rằng nguyên nhân là vì cậu đắc tội với tôi sao?"
Lính gác môi run rẩy nhìn anh.
Chẳng lẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645644/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.