Thời Tễ vừa rời khỏi phòng thẩm vấn, đã thấy một nữ bác sĩ đang đứng chờ anh trước cửa.
"Chào anh, chỉ huy."
Nữ bác sĩ mỉm cười, giọng nói ôn hòa và lễ độ, "Tôi là Tiểu Mỹ, bác sĩ nghiên cứu ở trung tâm y tế Thiên Thủy Tinh, chịu trách nhiệm điều chế thuốc ức chế."
Hiện tại đúng là Thời Tễ đang cần thuốc ức chế.
Anh gật đầu: "Làm phiền cô mang đến phòng tôi là được."
Tiểu Mỹ lắc đầu, vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Vì thể chất đặc biệt của anh nên cần điều chế loại thuốc riêng. Tôi muốn mời anh cùng đến bệnh viện trung tâm."
Thời Tễ khẽ nhíu mày, giọng vẫn bình tĩnh: "Tới đó làm gì?"
"Lấy máu" cô nhẹ nhàng đáp.
Thời Tễ: "..."
Với tư cách là tổng chỉ huy của Tám Đại Tinh Hệ, người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Đế, thuốc ức chế dành cho Thời Tễ tuyệt đối không thể có sơ suất nào.
Mà Tiểu Mỹ, với tư cách là bác sĩ, cũng biết rõ một điều:
Những người mang gen mèo thường có mức nhạy cảm với đau đớn rất cao.
Cô nhìn vị chỉ huy không nhúc nhích trước mặt, trong lòng lặng lẽ suy đoán:
...Không lẽ anh ấy sợ lấy máu?
Cô thử dò hỏi: "Anh là đang do dự..."
"Tôi không do dự."
Thời Tễ cắt ngang rất nhanh, giọng lạnh lùng và dứt khoát: "Bây giờ đi cũng được."
Tiểu Mỹ khẽ gật đầu, quay người dẫn đường.
Phía sau bất ngờ vang lên giọng nói trẻ trung, có chút ngông nghênh:
"Chỉ huy ơi, đợi em với!"
Thời Tễ nhíu mày quay đầu, thấy một thiếu niên tóc bạc, mặc đồ đen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645599/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.