Sợi xích vàng bay ra từ tay Ryan.
Quấn lấy thiếu niên tóc bạc áo đen như dây leo.
Cậu ấy cao ráo, vóc dáng thon dài, đôi chân thẳng tắp. Dù đang bị trói lại, cậu vẫn đứng thản nhiên, không hề vùng vẫy.
Dù cổ tay bị khóa buông thõng trước người, trông như thể chẳng để tâm đến chuyện gì. Chỉ khi bị kéo đi loạng choạng, cậu mới cau mày khó chịu, bật ra một tiếng "Chậc".
Alpha sinh ra vốn đã ngạo mạn, luôn muốn chiếm thế thượng phong.
Tiểu Omega mắt xanh đứng bên cạnh kinh hãi nhìn cạnh tượng trước mắt.
"Á, nhẹ tay chút đi mà~"
Thiếu niên Alpha lười biếng liếc Ryan, âm cuối kéo dài trông vô cùng cợt nhã.
Ryan như bị giẫm trúng đuôi, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp: "Cậu... cậu... cậu im miệng ngay cho tôi!"
Tạ Chước cúi đầu bật cười khe khẽ, thấy thú vị vô cùng.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo từ chỉ huy. Thoáng khựng lại, rồi giơ tay lên với vẻ vô tội: "Đau quá à~"
"......"
Thời Tễ chẳng thèm để ý, giọng điệu thản nhiên lạnh nhạt: "Giải về phòng biệt giam, chờ xét xử."
Ryan lập tức nghiêm túc đáp: "Rõ, thưa chỉ huy!"
Thời Tễ không nói gì thêm. Cơn nóng trong người vừa được thuốc ức chế làm dịu lại nay lại âm ỉ trỗi dậy, anh bực bội xoa trán, xoay người rời đi.
Dù không quay đầu, ánh mắt nóng bỏng sau lưng vẫn khiến người ta không thể làm ngơ.
Vừa nóng rực, vừa dai dẳng.
...
Trong phòng y tế, Thời Tễ ngồi thẳng lưng trước cửa sổ.
Một liều thuốc ức chế được tiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-huy-lanh-lung-vua-hon-lien-khoc/4645598/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.