Edit: Dollan
Trước đây, Thẩm Lâm Hoan sẽ không bao giờ thừa nhận điều gì đó quan trọng với mình.
Cho tới bây giờ cũng không.
Thích là điều đáng xấu hổ, đồng nghĩa với việc người khác có thể lôi ra gây khó dễ với cô.
Trình Chi Lâm đã quen với thủ đoạn này, Thẩm Lâm Hoan vẫn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên của Chu Phù, đó là một món đồ trang trí nhỏ, cô đặt nó ở nơi dễ thấy nhất trên bàn, thỉnh thoảng lại chạm vào.
Có lần, Trình Chi Lâm đuổi cô vào phòng và mắng cô 20 phút vì cô đã bỏ qua một buổi học piano, cuối cùng, bà ném mạnh đồ trang trí xuống đất, nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt khinh miệt như những người nắm quyền, trừng phạt cô mà như thể ban ân, “Đây là một bài học cho mày, mày nghĩ tao là vì ai? Mày học cho tao chắc? Không phải là vì mày sao, không để mày đau một chút thì mày sẽ không nhớ.”
Đối mặt với mảnh vỡ trên mặt đất, cô không thể khóc, chỉ nhặt từng chút một, bỏ vào hộp, giấu vào chỗ sâu nhất của tủ, không bao giờ lấy ra nữa.
Dần dần, cô học được cách ngoan ngoãn, sống buông thả và để cảm xúc của mình trôi đi.
Như vậy là thỏa đáng nhất, người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ thật của cô, cũng không đoán cô thích gì hay ghét gì.
Như vậy sẽ không bị người khác bắt chẹt.
Cuộc sống như thế, trên thương trường càng như thế.
Rồi dần dần, thói quen trở thành một bản năng.
Nhưng bây giờ Thẩm Lâm Hoan đã đi ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hon/504475/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.