“Lạc Băng Ngưng! Sau này không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!” 
Anh lạnh lùng xoay người nhưng trái tim co rút đau đớn, giống như không thể hô háp, đôi mắt anh có một chút ướt. Đi tới ngoài cửa, đột nhiên anh gầm lên một tiếng rồi dùng sức đánh một quyền vào vách tường, sau đó vô lực ngã ngồi ở trên ghế. Lạc Băng Ngưng, em thật sự ngoan độc, em thắng rồi...... 
Băng Ngưng ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn về phía hai chiếc nhẫn. Thì ra đây chỉ là đạo cụ, đạo cụ.... Dĩ nhiên không cần quá quý trọng. Lạc Băng Ngưng! Đây là mày tự chuốc lấy đau khổ, đáng đời mày, đáng đời.... 
Lưu Duệ Hàng đứng cách đó không xa. Lời của bọn họ anh ta nghe thấy, dáng vẻ khổ sở của Diệp Dịch Lỗi cũng được thu hết vào trong mắt. Từ từ đi đến bên người anh, nhưng Lưu Duệ Hàng còn chưa kịp nói gì, Diệp Dịch Lỗi liền đứng dậy trừng mắt nhìn anh ta rồi sải bước rời đi...... 
Anh ta đứng ở cửa nhìn Băng Ngưng rồi từ từ đi vào: “Bây giờ em không thể bị nhiễm lạnh, lên giường nghỉ ngơi đi!” Tay của Lưu Duệ Hàng đặt ở trên vai của Băng Ngưng. 
Nhìn thấy anh ta, đột nhiên Băng Ngưng che bụng hỏi: “Anh họ! Đứa bé của em thế nào? Đứa bé của em đâu?” 
Lưu Duệ Hàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: “Em đừng như vậy, trước tiên khoan hãy nói chuyện này, chăm sóc cơ thể tốt mới quan trọng.....” 
“Anh nói vậy là có ý gì?” Băng Ngưng hỏi: “Đứa bé, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552751/chuong-141-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.