Băng Ngưng sốt toàn thân đều nóng rực, mồ hôi ướt đẫm mái tóc cô, nhìn như ngủ nhưng bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm như bán đứng sự bất an cảu cô, “Cứu mạng, cháy rồi sao....... Lửa lớn quá.......” Băng Ngưng nghẹn ngào, khóe mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống, “Cứu mạng.......”
Nóng quá, giống như lại đưa thân vào trong hỏa hoạn không chỗ có thể trốn, hỏa hoạn giống như sắp tới người cô rồi, mẹ gắt gao che cho cô, sau đó lửa lớn đốt cháy lên người bà. Băng Ngưng hét lên, dùng sức dập tắt lửa trên người mẹ, “Cứu mạng, cứu mạng......” Nhưng không người nào tới cứu mẹ con cô.
“Băng Ngưng, Băng Ngưng tỉnh......”
Băng Ngưng khóc mãnh liệt, cô muốn dập tắt lửa trên người mẹ, nhưng có người nắm chặt tay cô không cho phép cô làm vậy.
“Băng Ngưng!” Bên tai có người không ngừng gọi cô.
“Mẹ.... ” Băng Ngưng đột nhiên mở ra mở mắt. “Cứu mạng, cháy rồi, cứu mẹ tôi, cứu mẹ tôi!” Giống như vẫn còn ở trong giấc mộng đáng sợ kia chưa lấy lại được tinh thần. Ánh mắt của cô sắc bén đến dọa người.
“Băng Ngưng, con tỉnh lại.”
Băng Ngưng dần dần tỉnh táo lại, cô nhìn cổ tay bị nắm chặt của mình, là đôi tay này không cho cô tới dập lửa, rất uất ức, rất khổ tâm, giống như chính là người trong mộng kia làm như không thấy tiếng cầu cứu của hai mẹ con cô.......
“Tại sao?” Băng Ngưng khóc hỏi. “Tại sao không để tôi cứu mẹ, tại sao mặc kệ chúng tôi.”
Tư Đồ Mạch bị hỏi có chút lờ mờ, cái gì tại sao! Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/552656/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.