Băng Ngưng ngồi chờ ở phòng ăn, thấy má Lưu đi ra cô liền tiến lên nhận lấy canh từ tay từ tay má Lưu, thoáng thở phào nhẹ nhõm. 
“Tiểu thư, con có khỏe không?”, má Lưu hỏi. Nhìn bộ dạng cô đi bộ cũng có vẻ không ổn, rất khó để người ta tin cô không sao. 
“Con không sao, bôi thuốc là tốt thôi”. Băng Ngưng vỗ vỗ lên bàn tay nhăn nheo mà ấm áp của má Lưu trấn an bà. Ở nhà họ Diệp, ngoại trừ mẹ nuôi Lâm Thanh Âm, cũng chỉ có má Lưu đối xử tốt với cô. 
“Thiếu gia như vậy…Ai!”. Má Lưu thở dài. Băng Ngưng cũng chỉ cười nhẹ một cái, tình huống bây giờ quả thật là tệ, chỉ là nhìn ở một góc độ khác, đây đối với cô mà nói cũng là tốt, có một số việc tuyệt đối không thể để Diệp Dịch Lỗi biết. Bất quá cũng còn rất tốt là, nơi này còn có mẹ nuôi yêu thương cô, có má Lưu tin tưởng cô. 
Phòng ngủ của Diệp Dịch Lỗi ở lầu ba, Băng Ngưng gõ cửa rồi nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. 
Cửa sổ phòng ngủ được che bởi rèm cửa thật dày, không khí như đặc quánh, nồng nặc mùi rượu hòa lẫn với mùi thuốc lá, kéo màn cửa sổ ra cô quay lại nhìn người đàn ông đang nằm ngủ say trên giường. Một góc chăn rũ xuống trên đất, không ngờ hắn lại không thay quần áo cả người nằm vùi trong chăn, chân mày chau lại thành một đường. Băng Ngưng nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh giường, mặc dù lúc này ngủ nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, hắn mới hai mươi lăm tuổi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-hoan-khong-yeu-tong-giam-doc-xau-xa-cho-tho-lo/264042/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.