Chương trước
Chương sau
(*)Thặng nữ: gái ế

Vương Tiểu Mạt vừa bắt đầu khóc nức nở, tiếng gào khóc của một đứa trẻ điển hình, lan truyền hơn phân nửa cư xá, ngay sau đó chó Husky lầu dưới và mèo lông ngắn nước ngoài trên lầu tựa như lên tiếng ủng hộ Vương Tiểu Mạt, kêu lên "Gâu gâu gâu", "A ô a ô a ô".

Thẳng đến khi Vương An thừa nhận là hắn xốc lên khăn đầu, Vương Tiểu Mạt mới rốt cục ngừng thút thít, đồng thời xác nhận mình và Vương An đã thật là quan hệ vợ chồng.

Thời điểm ăn điểm tâm, Lý Vân một mực cau mày, bởi vì tiếng gào khóc của Vương Tiểu Mạt vào buổi sáng, Lý Vân cảm thấy lúc nàng vừa học đàn violon, thanh âm kia cũng không đáng ghét như thế, hoàn toàn có thể đánh đồng với lúc con bé thổi còi.

Đạm Đài Tĩnh mở ti vi, lúc trong nhà ăn điểm tâm thì thuận tiện xem tin tức buổi sáng, đó là thói quen Vương Trung Thái dưỡng thành, ở trong gia đình mà người đàn ông có đủ uy nghiêm làm chủ làm cha, phần lớn có thói quen như vậy, tựa như 7 giờ đồng hồ nhất định phải xem bản tin thời sự, xem hết bản tin thời sự rồi còn xem dự báo thời tiết, qua khoảng thời gian này thì trẻ con mới có quyền lợi nắm điều khiển từ xa... Nếu như người mẹ muốn xem phim bộ, như vậy quyền lợi điều khiển từ xa được chuyển giao vào trong tay người mẹ.

Đây đều là kinh nghiệm thống khổ của mỗi đứa bé, đương nhiên theo sự thông dụng của máy tính, điện thoại, Ipad và internet, loại thống khổ này sẽ dần dần biến mất trong cuộc sống của mọi người.

Lúc này thời sự đang chiếu một tin tức bản địa, nói là ở Trung Hải, vấn đề thanh niên nam nữ lớn tuổi tăng nhiều, đồng thời giá phòng và yêu cầu của mẹ vợ với con rể tăng cao.

- Nhìn xem những ông chú này, lớn như ba ba rồi mà còn chưa cưới vợ được. Thật đáng thương!

Vương Tiểu Mạt thổn thức cảm thán nói.

- Tiểu Mạt, phải nói là em trai còn nhỏ vậy đã lấy một bà vợ rồi, hẳn nên cảm thấy cao hứng sao?

Đạm Đài Tĩnh cười hỏi.

Lý Vân nhìn sang Đạm Đài Tĩnh, nghĩ thầm thật sự là mỗi nơi đều có chỗ tốt chỗ xấu, quê quán của Đạm Đài Tĩnh đoán chừng cưới vợ cũng không khó, nhưng trình độ sinh hoạt lại kém chút, trình độ sinh hoạt của Trung Hải cao, thế nhưng cưới vợ thật vô cùng khó khăn, động cái thì phòng ở hơn chục triệu, tăng thêm lễ hỏi, xe cộ. Không có gia đình duy trì thì tuyệt đại đa số người trẻ tuổi khả năng đến ba mươi tuổi cũng chưa chắc đã kết hôn.

- Đương nhiên, cưới chị gái làm vợ là tốt nhất.

Vương Tiểu Mạt dương dương đắc ý dụi mắt một cái, buổi sáng hôm nay khóc quá lợi hại, bây giờ con mắt còn chút đau nhức.

- Ngươi nói thử xem có chỗ nào tốt?

Vương An thuận miệng hỏi.

Vương Tiểu Mạt mở rộng miệng, đem sườn nướng đặt ở trong gan ngỗng muối ướp tỏi xoay nửa ngày, vừa tự hỏi.

- Rất nhiều chỗ tốt... Thứ nhất, không cần mua phòng ở! Thứ hai, không cần mua xe, thứ ba, không cần lái xe đi đón cô dâu, thứ tư, không cần dọn nhà, thứ năm, không cần cho tiền lễ hỏi, thứ năm, không cần xử lý hôn lễ, thứ sáu, không cần chia nhà, thứ bảy, sinh con thì cháu ngoại chính là cháu nội, thứ tám, thân thích nhiều như vậy, không cần tăng thêm tiền mừng, thứ chín... Không nghĩ tới, thứ mười, còn có rất rất nhiều, nhiều vô cùng!"

- Con kể những chỗ tốt này, tuyệt đại đa số có quan hệ đến tiền... Mặc dù nhà chúng ta so ra kém nhà Vương Phi Tử, nhưng cũng đâu cần để ý những thứ mà con nói.

Lý Vân cảm thấy có phải cho Vương Tiểu Mạt tiền tiêu vặt tương đối ít hay không, để ý thức kinh tế của nàng càng ngày càng mạnh.

- Chỗ tốt chính là chỗ tốt, cho dù bạn có quan tâm hay không. Đây là tồn tại khách quan.

Vương Tiểu Mạt nhấn mạnh.

- Không, mấy chỗ tốt này không cần phải cân nhắc. Ngược lại mẹ thật biết có mấy chỗ xấu.

Con gái càng lớn thì càng mạnh miệng, Lý Vân luôn cảm giác mình có xúc động hảo hảo dạy dỗ nàng, hiện tại càng xem con trai thì càng thấy nó hiểu chuyện, càng xem con gái thì càng thấy nó làm người ta nhức đầu không thôi.

Vương Tiểu Mạt quơ quơ sườn nướng trong tay, mãnh liệt kháng nghị:

- Một chút chỗ xấu cũng không có!

- Để mẹ cho con biết.

Lý Vân đã nghĩ kỹ làm thế nào phản bác cô bé.

- Thứ nhất, con gả cho em trai con, thì con còn tiếp tục lắc lư trước mắt mẹ, còn phải lắc lư hơn mấy chục năm, mẹ chịu không được. Thứ hai, mẹ rất thích Vương Phi Tử, nếu em trai con cưới cô bé về thì hợp ý mẹ nhất. Con gả cho em trai con thì nó sẽ cưới không được Vương Phi Tử. Rõ chưa?

- Vương Phi Tử sao! Tuyệt đối không được!

Tóc trước trán Vương Tiểu Mạt run lên

- Mẹ không gả con cho em trai, con sẽ ở nhà làm thặng nữ!

- Làm sao con làm thặng nữ được? Nếu gả con ra ngoài, thì một phần tiền lễ hỏi mẹ cũng không cần, tặng một bộ đồ cưới so với phòng nhà mình còn lớn hơn, tặng xe còn tốt hơn xe của ba ba, rõ ràng mẹ là mẹ vợ tốt nhất Trung Hải, cam đoan chờ con 20 tuổi thì gả đi.

Vương Tiểu Mạt ngơ ngác nhìn mẹ, sửng sốt nửa ngày, lúc này mới tức giận đau khổ cắn miếng sườn, hờn dỗi nói:

- Mẹ nói đều là vô dụng. Phụ nữ tốt không phải em trai thì không lấy, con đã lập gia đình!

Ngoại trừ Vương Tiểu Mạt, những người khác đều nở nụ cười, Vương Tiểu Mạt nhìn xem người khác cười, càng nghĩ càng tức giận, xem ra chính mình nhất định phải cùng em trai sinh đứa bé sớm chút, như vậy bọn họ mới có thể nghiêm túc đối đãi chuyện này.

Ngoại trừ thời điểm bữa sáng bị mẹ chế nhạo, hôm nay tâm tình của Vương Tiểu Mạt vẫn tương đối không tệ, thứ nhất, lấy được giấy kết hôn, thứ hai, mặc dù đêm động phòng hoa chúc có chút tiếc nuối, nhưng khăn cô dâu màu đỏ đã được em trai vén lên, thứ ba, vui vẻ nhất đương nhiên là hôm nay đên trường học đi tìm Vương Phi Tử khoe khoang rồi.

Lý Vân căn dặn Đạm Đài Tĩnh thừa dịp Vương Tiểu Mạt đi học, phải sắp xếp cho tốt gian phòng của Vương Tiểu Mạt, để con gái về phòng nó mà ngủ, như vậy con trai mình sẽ không còn đi ngủ chung với Đạm Đài Tĩnh, Lý Vân không phải rất thích con trai ngủ cùng người khác, nhất là cô gái trẻ tuổi như Đạm Đài Tĩnh.

Lý Vân lái xe về Lâu Hàng, Đạm Đài Tĩnh đưa Vương Tiểu Mạt và Vương An đến trường học, đi tới cổng trường học, tại vị trí thân xe không chú ý tới, có một chiếc Rolls-Royce Phantom có hoa văn cây vải đã đậu tại nơi đó.

Vương An và Vương Phi Tử đã hẹn nhau, ai đến trường sớm hơn thì phải chờ đối phương ở cửa trường học, thời gian Vương Phi Tử đến trường bình thường là cố định, có thể chính xác đến phút, nhưng Vương An lại không được, gia đình bình thường có rất nhiều chuyện, không có khả năng từng bước trình tự hóa sinh hoạt, nhất là có nhân tố không an phận như Vương Tiểu Mạt... Có đôi khi Vương Tiểu Mạt đột nhiên hô ngừng xe, chạy đến quán nhỏ ven đường chờ khoai nướng ra lò, vừa chờ có khi hơn 10 phút, nàng ngửi thấy mùi khoai nướng thì đi đường không nổi rồi.

Nhìn thấy Vương An, gương mặt Vương Phi Tử có hơi chút đỏ lên, bởi vì nằm mơ mơ tới Vương An ôm mình đi ngủ, hai người trong vườn hoa, giống như hoàng tử và công chúa trong cổ tích.

- Biết đỏ mặt đều là tiểu hồ ly tinh!

Vương Tiểu Mạt âm thầm nghĩ, nên làm thế nào đối phó với tiểu hồ ly tinh câu dẫn ông chồng của mình đây? Mẹ nhất định biết, đáng tiếc mẹ sẽ không dạy mình.

- Vương An, hôm nay chúng ta có tiết học gấp giấy, bạn làm con cua cho bọn mình được không nào?

Tô Mộc San quệt mồm nũng nịu nói.

Ngoại trừ Vương Tiểu Mạt, nũng nịu với bé trai cơ hồ là bản năng trời sinh của bé gái.

- Lần trước đã làm con cua rồi, lần này làm cá vàng đi, muốn màu đỏ!

Tô San tử rất chờ mong ước mơ.

- Phi Tử thích gì?

Vương An hỏi.

Vương Phi Tử nở nụ cười, cảm thấy có chút đắc ý.

- Tùy tiện á!

Quan trọng không phải Vương An gấp cái gì, quan trọng là Tô Mộc San và Tô San tử cần làm nũng với Vương An, thế nhưng mình không cần, Vương An sẽ chủ động hỏi nàng muốn gì, rất hiển nhiên trong lòng Vương An, mình thân thiết hơn so với Tô Mộc San và Tô San tử, đây là chỗ mà Vương Phi Tử thích nhất.

-

-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.