Chương trước
Chương sau
Vương An nghe tiếng bật lửa, quay đầu lại, nhìn thấy Vương Tiểu Mạt nằm sấp trên giường của hắn, cái mông nhỏ vểnh lên, lộ ra đồ lót màu trắng, con mắt trừng thật to, áo ngủ trước ngực cũng kéo căng chặt, loáng thoáng hiển lộ ra gò đồi nho nhỏ.

- Là con gái thì nên chú ý hình tượng chút.

Vương An nhíu mày, mặc dù Vương Tiểu Mạt còn là cô gái nhỏ, nhưng dù sao đã bắt đầu phát dục rồi, nhất định phải nhắc nhở nàng, làm em trai kỳ thật bình thường sẽ không để ý những thứ này của chị gái, nhưng Vương An đối với Vương Tiểu Mạt đương nhiên là mang tâm thái của bậc cha chú, không nhịn được muốn giáo dục răn dạy cô bé.

Đương nhiên, trên thực tế Vương Tiểu Mạt đều không nghe ai cả.

Vương Tiểu Mạt hoàn toàn không nghe, lạch tạch đánh lửa, cuối cùng đốt lên cây nến, sau đó cẩn thận từng li từng tí tách gia giấy kết hôn từ trong túi áo ngủ, cung kính đặt giữa hai cây nến.

- Vương Tiểu Mạt, ngươi đang làm gì thế? Nếu như mẹ thấy ngươi bày ảnh chụp giữa hai cây nến, mẹ sẽ đánh chết ngươi thật đó.

Vương An không quan tâm những thứ kiêng kị, nhưng cha mẹ chắc chắn sẽ không cho rằng như vậy.

Vương Tiểu Mạt không để ý tới ý kiến của Vương An, im lặng không lên tiếng ngồi bên giường, sau đó lại thò vào trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay đỏ, trùm lên trên đầu mình rồi không nhúc nhích nữa.

Vương An không để ý cô bé, đối phó loại trẻ con như Vương Tiểu Mạt, càng chọc ghẹo, chọc giận cô bé, cô bé sẽ càng hăng hái hơn.

Qua một hồi lâu, Vương Tiểu Mạt phát hiện Vương An không đến vén khăn cô dâu, rốt cục Vương Tiểu Mạt nhịn không được hô lên:

- Uy, buổi tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, em có biết không?

Rất hiển nhiên, Vương Tiểu Mạt làm trò này là học được từ trong phim cổ trang trên truyền hình, Vương An vẫn không có ý định đi càn quấy với cô bé, nói ra:

- Ngươi cũng đừng lấy khăn cô dâu xuống, cô dâu tự lấy khăn đầu xuống thì tính là ly hôn.

- Là vậy sao?

Vương Tiểu Mạt không phải rất tin tưởng mà tỏ vẻ hoài nghi.

- Ngươi xem trong phim truyền hình đó, có cô dâu nào tự lấy khăn đầu xuống không?

Vương An hỏi ngược lại.

Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, không có cách nào, chỉ có thể ngồi tại chỗ chịu đựng, có chút hối hận mình đã sớm che khăn tay đỏ lên đầu.

Vương An làm xong hết chuyện trong tay, quay đầu lại, Vương Tiểu Mạt, người chăm chú chuẩn bị hàng loạt đạo cụ cho đêm động phòng hoa trúc, đã nằm lỳ ở trên giường ngủ thiếp đi rồi, ngược lại hai tay không quên nắm chặt khăn tay đỏ đắp lên đầu.

- Cũng không sợ ngộp thở.

- Vương An mỉm cười, đắp chăn cho Vương Tiểu Mạt, thuận tiện kéo xuống chiếc khăn cô dâu màu đỏ của cô bé.

Khăn tay màu đỏ, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trong trắng của Vương Tiểu Mạt có vẻ hồng hồng, lông mi còn hơi run run, bờ môi hơi đỏ khép chặt cùng một chỗ, Vương Tiểu Mạt yên lặng, khi không càn quấy tùy hứng nghịch ngợm, ngược lại để người phát hiện kỳ thật nàng cũng có tiềm chất trở thành mỹ nữ, Vương An sờ lên đầu cô bé, cúi đầu, hôn trán của nàng một cái, sau đó rời khỏi phòng.

Vương An ưa thích Vương Tiểu Mạt, một cô bé như vậy, dù bình thường vừa nghĩ tới, vừa nhìn thấy nàng đã cảm thấy đau đầu không thôi, nhưng khi nàng yên tĩnh, lại khiến người ta có một loại yêu mến buồn cười, bất đắc dĩ.

Vương An đi vào phòng khách, phát hiện khe hở cửa phòng của Đạm Đài Tĩnh còn lộ ra ánh đèn, thì đi qua gõ cửa một cái.

- Chuyện gì?

Dưới ánh đèn, Đạm Đài Tĩnh như được tắm rưới ánh trăng tinh khiết, trên mặt cô có nụ cười điềm tĩnh ấm áp.

- Vương Tiểu Mạt ngủ thiếp trong phòng ngủ của ta, ta đi phòng Vương Tiểu Mạt ngủ.

Vương An chỉ nói cho Đạm Đài Tĩnh là mình thay phòng, bởi vì buổi sáng ngày mai Đạm Đài Tĩnh vẫn còn phải đấm bóp cho hắn.

- A, buổi tối hôm nay, em tạm thời ngủ ở chỗ chị đi.

Đạm Đài Tĩnh buông xuống quần áo trong tay

- Vương Tiểu Mạt cho rằng cô bé đã kết hôn với em, từ nay về sau phải ngủ cùng một phòng, cho nên hôm nay cô bé bận rộn chỉnh lý đồ vật thật lâu, chồng chất trên giường của nàng, đã không cách nào ngủ ở trên giường rồi.

- Đồ ngốc này...

Vương An bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra chỉ có thể ngủ cùng Đạm Đài Tĩnh rồi.

Vương An đi rửa mặt, trở lại gian phòng Đạm Đài Tĩnh, phát hiện nàng đã nằm xuống, đồng thời cho hắn hơn phân nửa ổ chăn.

Vương An chui vào chăn, giống như bất kỳ cô gái mỹ lệ tinh khiết nào khác, trong chăn Đạm Đài Tĩnh cũng đều là mùi thơm dễ ngửi, còn có mùi thơm cơ thể trên người nàng, để cho người ta buông lỏng toàn thân, thoải mái dễ chịu.

Dưới thân không có loại công năng kia, ngược lại để cho người ta càng yên tĩnh, an tâm hưởng thụ đủ các nơi động lòng người của mỹ nhân, Vương An hít sâu một hơi, khen:

- Thật thơm.

- Thật sao?

Đạm Đài Tĩnh có chút cao hứng, xoay người lại, ôm Vương An vào trong ngực.

Đạm Đài Tĩnh chỉ mặc áo ngủ thật mỏng, bên trong không có áo ngực, hai quả đồi mềm mại co dãn trắng nõn mang theo hương vị đặc biệt của xử nữ chĩa vào gương mặt Vương An, hít vào mũi đều là mũi nhũ hương, Vương An vội vàng cầm lấy vòng eo mảnh mai của nàng đẩy ra một chút, tránh ra khỏi ngực nàng

- Ta không muốn phát dục quá sớm đâu.

Tâm lý sẽ ảnh hưởng đến sinh lý, bé trai tiếp xúc với các loại đồ vật tình sắc trưởng thành sẽ khiến nó phát dục sớm, huống chi loại tình huống của Vương An hoàn toàn có thể lý giải, đã có thể tiếp nhận tín hiệu kích thích của người khác phái.

- Chị còn tưởng rằng em sẽ thích... Không phải đàn ông ở bất luận độ tuổi nào đều không thể từ chối bộ ngực của phụ nữ sao?

Đạm Đài Tĩnh có chút nghi ngờ nói.

- Thích thì thích...

Vương An thành thật gật đầu

- Nhưng lý trí nói cho ta, bây giờ không phải thời điểm yêu thích, vào lúc hưởng thụ một thứ gì đó không nên hưởng thụ, thường mang ý nghĩa tiêu hao một vài thứ khác. Tình huống thực tế nói cho chúng ta biết, tiêu hao là không tốt, thẻ tín dụng chính là ví dụ rất tốt... Đương nhiên, làm ăn không tính.

- Trong đầu của em, quả nhiên cất giấu linh hồn của một người trưởng thành.

Đạm Đài Tĩnh nhìn xem Vương An, phảng phất lãng quên bề ngoài của hắn, nhìn vào linh hồn hắn, trong óc nàng phác họa ra hình tượng của một người đàn ông trưởng thành.

- Ừm.

Vương An không nói gì thêm, nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai, Vương An vẫn như cũ tỉnh lại từ trong cảm giác dễ chịu thoải mái như đang trên mây, mở mắt ra, Đạm Đài Tĩnh ngừng lại động tác xoa bóp bụng dưới của hắn, phủi tay

- Rời giường.

Vương An và Đạm Đài Tĩnh đồng thời rời khỏi phòng, phát hiện Lý Vân đã rời giường, bởi vì hôm nay Lý Vân muốn về Lâu Hàng, tự nhiên sẽ dậy sớm.

- Vương Tiểu Mạt chiếm giường con rồi, giường của nàng không ngủ được, nên con ngủ ở phòng của dì Tĩnh.

Vương An thuận miệng giải thích nói.

- Vương Tiểu Mạt cái đồ...

Không ngờ con trai lựa chọn ngủ chung với Đạm Đài Tĩnh, mà không phải đến ngủ với người mẹ này, chuyện này để Lý Vân rất không thoải mái, nhưng cũng không tiện biểu hiện sự ghen tuông của bản thân ra ngoài, quay người đi đến gian phòng Vương An, kéo dậy kẻ cầm đầu Vương Tiểu Mạt.

Lập tức Vương Tiểu Mạt bắt đầu kêu rên buồn bã, một hàng nước mắt một hàng nước mũi, bưng lấy giấy kết hôn của mình đi ra, bởi vì lúc cô bé rời giường thì phát hiện khăn tay đỏ đã không ở trên đầu mình, đây không phải mang ý nghĩa mình và em trai đã ly hôn rồi sao?

-

-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.