Tạ Đường không biết rằng Lục Trác đã tỉnh lại được một lúc, nhưng ngã từ trên sô pha xuống thì có như thế nào cũng không thể bất tỉnh được. Cô hít sâu một hơi, đem Lục Trác đẩy sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, hô hấp không ngừng rối loạn.
Lục Trác cảm nhận được bản thân bị cô coi như một con mãnh thú mà đẩy ra, trong lòng khó tránh khỏi xẹt qua một tia thất vọng, ánh mắt anh u ám mà xoa xoa chân mày, nói với cô: "Xin lỗi."
Sau đó anh một tay chống lấy bàn trà, đứng lên.
Tạ Đường trong lòng một mảng phức tạp, cật lực kiềm chế suy nghĩ cùng tâm tư miên man của bản thân, nhưng lại không kiềm chế được khuôn mặt dần nóng lên kia, cô không ngẩng đầu, nhanh chóng nói với Lục Trác: "Cửa bị đóng rồi, anh giúp tôi mở ra đi."
Như thế này là muốn đi sao ---- Lục Trác đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã đi thăm dò, nếu anh không đi kiểm tra thì Tạ Đường nói không chừng sẽ ngủ lại ở phòng khách, như vậy, cho dù đêm anh có phải giả vờ như bản thân đã ngủ say trên sô pha, nhưng sáng sớm ngày mai khi mặt trời lên cao, sẽ lại được nhìn thấy cô, mà hiện tại, một khi cô rời khỏi, bản thân sẽ không có lý do nào để gặp lại cô.
Anh rất muốn gặp cô, nhưng lại sợ như vậy sẽ khiến cô chán ghét mình.
Lục Trác trầm mặc hai giây, đọc ra một chuỗi con số, nói: "Đó là mật mã."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-gia-mao-toi-la-moi-tinh-dau-cua-boss/2449563/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.