Bà Mộc uống một ngụm ca cao nóng, từ từ nói:
- Tiểu Chi sẽ không dễ dàng mở lòng đâu, bác biết rõ điều đó.
Bà im lặng một lúc rồi lại nói, hình như trong cuống họng bị vật gì đó chặn lại, âm thanh phát ra hơi nhỏ:
- Con bé từng trải qua một cuộc tình không mấy tốt đẹp. Nó...nó không muốn yêu nữa.
Bà Mộc vừa nói vừa siết chặt lấy ly ca cao nóng trong tay, nghẹn ngào:
- Bác chỉ hi vọng nó có thể sống vui vẻ, cho dù không có tình yêu cũng được. Nhưng mà Tuấn Lãng, nếu cháu thực lòng yêu nó, thì xin cháu đừng làm tổn thương con bé có được không?
Câu nói của bà như găm thẳng vào tim anh. Cô đã phải qua điều gì đau đớn lắm sao? Bị phản bội? Bị bạo hành? Hay là thứ gì đó kinh khủng hơn? Anh không biết, chỉ cảm nhận rõ ràng rằng trong lòng đột nhiên ngứa ngáy đến khó chịu.
Đúng lúc đó, Mộc Yên Chi quay lại. Cô nói:
- Con thấy xe cũng ít đi rồi, chúng ta mau về thôi.
- À, à, được.
Bà Mộc cố kìm nén chút cảm xúc vừa được khơi mào, cầm túi xách đứng dậy. Cao Tuấn Lãng cũng đứng dậy, lúc chạm vào ánh mắt của cô, đáy lòng anh như dậy sóng.
Cả ba về nhà lúc nhá nhem tối. Mộc Hào cũng vừa về tới, thấy xe lạ đỗ trước cửa thì chạy lại xem. Mộc Yên Chi bước xuống, dìu bà Mộc theo.
- Mẹ, chị!
- Tiểu Hào về rồi đấy à?
Cao Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2787036/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.