- Alo?
Chỉ mới nghe được câu đầu tiên, cô đã muốn tắt máy. Cái giọng điệu quen thuộc mà cô nghe suốt mấy năm trời, cho tới hơi thở cũng dễ dàng phân biệt được. Người bên kia chắc cũng linh cảm được cô muốn ngắt, cho nên mới vội vàng nói tiếp:
- Yên Chi, em chờ đã.
- Nói nhanh!
Trần Đình ngập ngừng trong giây lát, sau đó mới nặng nề thở ra:
- Lúc trước em mang thai à?
Mộc Yên Chi bật cười, chính cái câu hỏi của hắn làm cô thấy thật nực cười. Đứa con mà hắn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi đã bị cô người tình kia giết mất rồi. Nhưng đến tận bây giờ, hắn mới nhận thức rõ sự tồn tại ấy. Làm cha như vậy thì có xứng đáng không?
- Bây giờ còn quan trọng à?
- Tại sao lại không? Nó đâu rồi? Con của anh đâu rồi?
Mộc Yên Chi quát lên, trong lời nói mang theo ngàn mũi dao nhọn:
- Anh còn tư cách để hỏi đến nó à? Tôi mới phải hỏi anh đấy. Đứa con của tôi đâu? Tại sao lại giết nó? Hả?
Cô không còn đủ bình tĩnh nữa, hai giọt lệ căng trướng nơi khóe mắt, phút chốc rơi xuống. Trần Đình hít thở không thông, giọng khản đặc:
- Nó chết rồi... Là ai giết nó, là ai?
- Cút đi!
Mộc Yên Chi vứt điện thoại đi, nó lại va phải tay nắm cửa mà vỡ tan tành, rơi xuống đất. Cô không muốn nhớ lại cái quá khứ đau buồn ấy nữa, cái quá khứ đã gặm nhắm đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2786999/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.