Thẩm Nhược Giai liền chạy tới chỗ anh, hỏi thẳng:
- Tối qua cậu có gặp Yên Chi không?
- Tôi không gặp, gọi chị ấy cũng không nghe.
Dường như anh đánh hơi được chuyện gì đó không hợp lí, bèn hỏi lại:
- Sao thế? Chị ấy có chuyện gì à?
Nhược Giai thở dài, định bụng không nói cho anh nghe chuyện này, nhưng thấy Cao Tuấn Lãng nhíu mày lo lắng, thêm cái bộ dạng muốn xông vào nhà ngay lập tức này, liền đáp:
- Sốt rồi. Cả đêm hôm qua khóc đến sưng mắt.
- Chị dẫn tôi vào được không?
- Tiểu Chi đang mệt, không muốn gặp cậu đâu.
Cô vừa nói dứt câu, Cao Tuấn Lãng đã chạy vụt qua mặt. Thẩm Nhược Giai đưa tay ra không kịp, đành bất lực nhìn theo.
- Xem như cho cậu cơ hội vậy.
Cao Tuấn Lãng mở cửa vào nhà, thấy ông bà Mộc đang ngồi ở ghế, liền cúi đầu chào hỏi:
- Cháu chào hai bác, cháu là Cao Tuấn Lãng, bạn của Yên Chi.
Mẹ cô và Mộc Hào đều nhận ra anh, liền nói:
- À, là cậu trai hôm trước. Vào đây đi.
Anh không vòng vo, nói thẳng luôn vào vấn đề chính:
- Cháu muốn thăm Yên Chi ạ!
Bà Mộc ậm ừ, liếc mắt nhìn sang Mộc Hào. Cậu cũng không biết nên cư xử thế nào bèn nói qua loa:
- Chị ấy đi vắng...
- Cháu biết cô ấy đang nằm trong phòng.
Ba người ngồi đó không ngăn được anh nữa, nên đành để Cao Tuấn Lãng vào thăm. Cửa vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2786998/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.