Cao Tuấn Lãng giúp cô bê thức ăn ra bàn, sau đó mời mọi người đến cùng ăn cơm. Bà Cao nhìn anh mỉm cười:
- Con đến chơi hay phá Tiểu Chi đấy?
Mộc Yên Chi liền nói giúp anh:
- Anh ấy giúp con nấu đấy ạ, không có phá gì đâu bác.
- Vậy thì tốt!
Bà Cao tranh chỗ ngồi gần với Mộc Yên Chi, đẩy anh ra mà cầm lấy tay cô.
- Đứa trẻ này thật xinh đẹp, lại còn đảm đang. Mạn Niệm, cậu nuôi con tốt thật đấy!
Cô cười ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mẹ của Cao Tuấn Lãng.
- Tiểu Lãng, cháu ngồi đây đi.
Ông Mộc biết ý, liền nhường cho anh cái ghế ngay sát cạnh Mộc Yên Chi. Cao Tuấn Lãng xua tay đáp lại:
- Dạ không, bác cứ ngồi đi ạ.
- Không sao, bác ngồi đây được rồi.
Bà Cao nhìn rất thích đứa con dâu này, cả buổi cứ gắp thức ăn cho cô mãi, còn hỏi đủ thứ chuyện, đến mức Cao Tuấn Lãng nuốt không trôi hết, hắng giọng nhắc nhở mẹ mình. Tư Ân cười, tranh thủ nói xấu đứa con trai mà bà hết mực cưng chiều:
- Tiểu Chi, thằng nhỏ nhà bác nó còn trẻ con lắm, không hiểu chuyện. Khi nào nó làm con giận, cứ nói với bác, bác xử nó cho con.
Mộc Yên Chi phì cười, che tay lên miệng rồi nhìn anh, tốt bụng nói đỡ mấy câu:
- Không có đâu bác, anh ấy rất ngoan.
Từ “ngoan” này của cô mới làm anh sặc. Không phải từ này chỉ để nói mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2786992/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.