Mộc Yên Chi lên phòng, mở điện thoại gọi ngay cho Thẩm Nhược Giai. Cô nàng còn đang bận đọc sách chăm mẹ bầu cùng lão Phạm cho nên bắt máy hơi chậm.
- Sao thế? Lại buồn rồi à? Tớ đến đưa cậu đi chơi nhé!
- Không có, tớ hết buồn rồi.
- Nói dối! Cái người nặng tình như cậu thì sao mà quên nhanh thế được.
Cô cười, với tay lấy tập tài liệu màu vàng trên kệ xuống đặt lên bàn, chậm rãi đáp:
- Tớ quay lại với Tuấn Lãng rồi.
Thẩm Nhược Giai vui mừng đến suýt reo lên, cười nói:
- Thật à? Quá tốt rồi, tớ lại đỡ cảm thấy tội lỗi.
Hai người trò chuyện thêm một lúc lại bàn sang chuyện đi chọn đồ cưới. Thẩm Nhược Giai nhìn sang lão Phạm, nói:
- Vậy là anh có thêm phù rể rồi nhé!
Mộc Yên Chi rất háo hức đi chọn váy cưới cho Thẩm Nhược Giai, nói liên hồi không dứt, đến tận khi cô vô tình lướt mắt trúng đồng hồ trên máy tính mới cuống quýt nói:
- Ơ chết rồi, tớ quên còn có việc phải làm. Ngày mai chúng ta lại nói tiếp.
Lúc cô tắt máy, thoát ra giao diện chính đã thấy hơn mười tin nhắn từ Cao Tuấn Lãng gửi đến.
- Anh về đến nơi rồi này!
- Anh đi rất cẩn thận đấy nhé.
- Nhưng em biết gì không? Anh vừa vào nhà lại thấy nhớ em rồi. Huhu.
Cô lại lướt xuống phía dưới.
- Sao em không trả lời anh?
- Nhớ em chết mất...
Anh nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-gai-doc-than-muon-yeu-duong-roi/2786958/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.