Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đột nhiên rơi vào vòng tay của Tạ Lăng, giọng cô ấy cực kì nghẹn ngào: "Vãn Vãn, vậy cậu, có phải cũng đã c.h.ế.t rất nhiều lần rồi không?"
"Cực cho cậu rồi."
"Rõ ràng cậu sợ đau nhất."
Mắt tôi đột ngột chua xót dữ dội.
Tôi cũng quên mất, tôi sợ đau nhất.
"Cậu không trách tớ à?"
Tạ Lăng lắc đầu: "Nếu người c.h.ế.t là cậu, tớ cũng sẽ chọn như thế."
Tảng đá đè nặng trên tim tôi lập tức rơi xuống đất, tôi không nhịn được nở nụ cười.
Nhưng cũng ngay lập tức cứng đờ lại.
Tạ Lăng quỳ gối trước mặt tôi.
Mắt cô ấy sưng đỏ, nước mắt không ngừng trào khỏi mắt, cô ấy nói: "Nhưng Vãn Vãn, đừng cứu tớ nữa."
"Cầu xin cậu."
"Hãy để tớ c.h.ế.t đi."
Tôi kinh ngạc nhìn Tạ Lăng.
Cô ấy tha thứ tôi, nhưng không tha thứ bản thân mình.
30.
Tôi đồng ý.
Cô ấy quỳ gối trước mặt tôi.
Tôi liền không còn chút lựa chọn nào nữa.
Tôi có thể không để tâm bất cứ ai.
Nhưng cô ấy là Tạ Lăng.
Tôi không giữ nổi cô ấy rồi.
Tôi không giữ nổi cô ấy nữa rồi...
31.
Suốt bảy ngày, Tạ Lăng đi cúng bái những người đã c.h.ế.t vì tôi.
Cô ấy thành kính quỳ dập đầu.
Tôi nghe thấy cô ấy khẽ nói sau khi quay lưng lại: "Nguyên nhân của mọi sai lầm đều bắt nguồn từ con..."
"Tất cả tội nghiệt cứ để mình con gánh."
Tôi khóc đến không ngừng được.
Tạ Lăng lại muốn chụp một bộ ảnh cùng tôi.
Chúng tôi cùng mặc váy cưới.
Nâng bó hoa cầm trong tay.
Trao đổi.
Chúc phúc.
Ôm nhau.
Tôi đã từng nói tôi không có ý định kết hôn.
Tạ Lăng nói: "Vậy sau này tớ chụp ảnh cưới với cậu."
"Chụp gói mắc nhất luôn!"
Ảnh chụp quả nhiên rất đẹp.
Chúng tôi làm toàn bộ những chuyện chưa kịp làm.
Ngày thứ bảy, lúc ngắm mặt trời mọc trên núi, Tạ Lăng tựa vào vai tôi: "Như vậy, cuộc đời này cũng không còn gì tiếc nuối."
Tôi không nói gì.
Sao mà không tiếc nuối được chứ?
Cậu chính là nỗi tiếc nuối nhất của tớ mà.
Giọng Tạ Lăng càng lúc càng nhỏ: "Vãn Vãn, thật ra tớ cũng rất không nỡ bỏ cậu lại."
"Thấy tớ c.h.ế.t trước mặt cậu nhiều lần như vậy, có phải cậu cũng sụp đổ mất lần rồi đúng không?"
"Đã để cậu cực khổ rồi, đây sẽ là lần cuối."
"Tớ cũng không muốn khiến cậu đau lòng như thế, nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng này, tớ muốn vượt qua bên cậu."
"Vãn Vãn, đừng chết, cậu phải sống thật tốt."
Vẫn còn sớm, hy vọng nay mặt trời có thể mọc lâu hơn chút.
Tôi còn có thể được ở bên Tạ Lăng lâu hơn chút.
Mặt trời càng lên càng cao.
Ngày càng ấp dần lên.
Vai tôi hơi nhức, nhân tiện nói: "Chúng ta xuống núi nhé?"
Tạ Lăng không trả lời tôi.
Hình như cô ấy ngủ mất rồi.
Vậy chờ thêm chút vậy.
Mấy ngày nay cô ấy ngủ không được nhiều.
Tôi đợi đến khi mặt trời lên cao, nhưng người bên cạnh vẫn chưa tỉnh dậy.
Vai tôi thật sự nhức mỏi dữ dội, muốn hơi nghiêng người để điều chỉnh tư thế, nhưng khẽ cử động, Tạ Lăng lại ngã nhoài xuống đất.
Tôi hốt hoảng đỡ lấy cô ấy, nhưng cũng chỉ miễng cưỡng đỡ được đầu cô ấy.
Tạ Lăng không tỉnh lại.
Cô ấy thậm chí không mở mắt.
Mặt cô ấy điềm tĩnh, khóe môi vẫn nở nụ cười yếu ớt.
Nhưng không nhúc nhích nữa.
Tôi run rẩy gọi cô ấy: "Tạ Lăng."
"Tạ Lăng!"
Tôi muốn kiểm tra nhịp thở của cô ấy, muốn nghe tiếng tim đập, muốn chạm nhiệt độ trên người cô ấy.
Nhưng tôi không dám.
Nhìn chéo sang cạnh cô ấy.
Trên mặt đất có một lọ thuốc.
Tôi không hiểu bên trên viết cái gì.
Nhưng tôi biết, Tạ Lăng của tôi, có lẽ sẽ không quay lại nữa.
Cho dù bảy ngày nữa tôi tự vẫn, sống lại, Tạ Lăng cũng không quay lại được.
Cô ấy không phải bất trắc, là tự vẫn.
Tôi không ngăn cản được tự vẫn.
Cô ấy sợ tôi lật lọng, lại lần nữa sống lại cứu cô ấy, cho nên tự cắt đường lui của mình.
Cô ấy c.h.ế.t dứt khoát như thế, không để cho chính mình, cũng không để cho tôi một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Nhưng Tạ Lăng à, tớ không bỏ xuống được.
Tớ không bỏ xuống được.
32.
Tôi c.h.ế.t vào ngày thứ hai sau khi Tạ Lăng chết.
Lần này không cần tỉnh lại nữa.
Tạ Lăng nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng không sao, chỉ cần có thể gặp lại, có mắng tôi ra sao cũng được.
Ngoại truyện
Sau khi Từ Vãn chết, tôi xử lý hậu sự cho cô ấy.
Dù sao lúc Tạ Lăng còn sống, người em coi trọng nhất chính là cô ấy.
Tôi biết, cho dù Tạ Lăng yêu tôi, vị trí của tôi cũng tuyệt đối không bằng Từ Vãn.
Tôi đặt tro cốt của Từ Vãn và Tạ Lăng cùng một nơi, có lẽ đây cũng là điều cô ấy muốn.
Lúc trước, dì Liễu từng giúp đỡ bọn họ gọi điện cho tôi: "Từ Vãn tự tử à?"
Tôi nói vâng.
Dì Liễu trầm mặc rất lâu, cuối cùng than thở: "Đứa nhỏ này..."
Đồng nghiệp Tạ Lăng là Tiểu La đóng gói cẩn thận di vật của em rồi đưa tới.
Vành mắt cô ấy hồng hồng, hình ảnh đen trắng của Tạ Lăng treo trong nhà lại rơi lệ.
Nhìn sang bên kia, thấy tro cốt của Từ Vãn, cô ấy sững sờ đến mức quên cả khóc.
Cô ấy khó tin hỏi tôi: "Từ Vãn mất rồi ạ?"
Tôi gật đầu, bổ sung thêm: "Tự vẫn, nghĩ quẩn."
Tiểu La đỏ ửng mắt: "Lúc trước khi em và Tạ Lăng nói chuyện phiếm, cậu ấy từng nói, người coi trọng cậu ấy nhất trên đời này nhất định là Từ Vãn."
"Thì ra cậu ấy nói thật."
Tôi quyên tặng di sản của Tạ Lăng và Từ Vãn cho cô nhi viện.
Dì Trần từng chăm sóc bọn họ rất đau lòng.
Dì nói: "Đứa nhỏ Tạ Lăng này sao lại thế chứ."
"Nó ngoan ngoãn như vậy."
"Tình cảm hai đứa nó vẫn rất tốt."
"Trước đây con bé Từ Vãn quái gở lại cực kỳ lạnh lùng."
"Tạ Lăng không nên bảo vệ nó."
"Thật đúng là làm tan chảy cả tảng băng luôn rồi."
"Chắc dì cổ hủ quá, thấy giờ Từ Vãn c.h.ế.t theo như thế, chẳng bằng cứ quái gở lạnh lùng như xưa, ít nhiều gì cũng sống hết đời này được."
Nhưng tôi nghĩ, với Từ Vãn, Tạ Lăng nhất định còn quan trọng hơn sống nốt cuộc đời này.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trời xanh thật đấy.
Giờ anh buông tay em, phải mất bao lâu đây, Tạ Lăng à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]