🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Này! Ai ở đó! Làm gì đấy!"

Nhân viên vừa đi vệ sinh xong quay lại, đã hét lớn từ xa.

Trái tim tôi như chùng xuống.

Lần này, có lẽ thực sự xong rồi.

"Kỷ Ninh, cô biết không, tôi thực sự rất ghét cô." Trần Hân Vũ cười nhẹ.

"Ghét cô luôn tỏ ra cao cao tại thượng, không quan tâm đến ai." Cô ta nhìn tôi thật sâu: "Nhưng có vẻ như, chỉ có cô mới cứu được chúng ta."

Cô ta cúi xuống cởi giày cao gót, cầm trên tay, lắc lư khiêu khích với nhân viên đang chạy về phía cô ta.

Cuối cùng, cô ta nhìn tôi thật sâu:

"Kỷ Ninh, nếu cô làm hỏng chuyện, tôi sẽ không tha thứ cho cô."

Nói xong câu này, cô ta chân trần, quay đầu bỏ chạy.

Vừa hét vừa kêu để thu hút sự chú ý của họ.

48

Sau khi tôi trốn thoát, tôi nhìn xung quanh, chú ý động tĩnh bên phía Trần Hân Vũ.

Tôi không biết cô ta còn muốn làm gì.

Chỉ thấy cô ta từng bước một, loạng choạng chạy về phía boong tàu.

Gió biển thổi mạnh.

Thổi bay chiếc váy đỏ của cô ta tung bay, trông giống như một con bướm xinh đẹp và nguy hiểm.

Lục Mạnh đang ở trong phòng dành cho khách quý, uống rượu vang và trò chuyện với người khác.

Rõ ràng hắn đã nhìn thấy động tĩnh bên này nhưng lại không có phản ứng gì.

Những tên lính đánh thuê và vệ sĩ vây quanh cô ta.

Trần Hân Vũ vừa cười vừa đột nhiên cúi xuống.

Khi đứng thẳng dậy, cô ta giơ ngón giữa về phía Lục Mạnh đang ở trên cao.

Sau đó không chút do dự, cô ta quay người lao về phía biển sâu.

Nhảy xuống.

Trong biển đêm đen, nở ra một đợt sóng nhỏ.

Tôi che miệng, nước mắt trào ra.

Thì ra cô ấy...

Sớm đã không muốn sống nữa rồi.

49

Trong phòng nghỉ của Lục Mạnh.

Tôi ôm chặt cốc cà phê nóng hổi nhưng vẫn thấy lạnh khắp người.



Có vẻ như tôi vẫn chưa thoát khỏi cú sốc khi Trần Hân Vũ nhảy xuống biển.

"Cô ta bị AIDS."

Giọng Lục Mạnh bình thản, như thể đang kể về một con vật bị bệnh.

"Vậy mà anh vẫn để cô ta lên tàu, không sợ khách hàng của anh bị lây bệnh sao?"

Lục Mạnh cười khẩy: "Trên tay cô ta đeo vòng tay đỏ, mọi người đều biết, cũng sẽ tránh xa cô ta."

Một trò chơi thú vị ghê tởm.

"Anh cũng từng đụng vào cô ta mà." Tôi chỉ thấy sống lưng lạnh toát, từng cơn lạnh buốt chạy dọc xương sống.

Lục Mạnh khinh thường nói:

"Cô ta á? Còn chưa đủ tư cách để tôi ngủ cùng."

Đột nhiên tôi thấy trước mắt tối sầm, mọi thứ trong tầm mắt quay cuồng.

Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh.

Nôn thốc nôn tháo.

50

Hai ngày nữa là du thuyền sẽ cập bến.

Những vị khách trên tàu cũng dần trở lại bình thường và lý trí như trước.

Có vẻ như chỉ có cái c.h.ế.t của Trần Hân Vũ là một trò hề.

Không ai hỏi tung tích cô ta, thậm chí không có ai cố gắng cứu cô ta.

Tối hôm đó, tôi nghe thấy tên lính đánh thuê báo cáo với Lục Mạnh.

"Thiếu một ổ cứng? Vậy thì chắc là cô ta lấy mất rồi."

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc.

Tôi cảm thấy có người nằm xuống sau lưng mình.

Lục Mạnh nhẹ nhàng xoay người tôi lại, dịu dàng hôn tôi.

Hôn xong, hắn lại khàn giọng nói:

"Sao vẫn còn nóng thế này?"

Từ ngày Trần Hân Vũ nhảy xuống biển, tôi đã đổ bệnh.

Bác sĩ trên du thuyền đã khám nhưng uống thuốc rồi vẫn mê man mãi không khỏi.

Lục Mạnh quyết định tăng tốc độ trở về, kết thúc hành trình sớm hơn dự định.

Nửa đêm, đột nhiên có tiếng s.ú.n.g vang lên.

Lục Mạnh dường như đã quen rồi.

Có vẻ như một ông chủ nước ngoài nào đó say xỉn, vô tình nổ súng.

Tôi sốt mê man, cứ nói nhảm.

Lục Mạnh lạnh lùng ra lệnh cho tên lính đánh thuê: "Nói với bọn họ, thằng nào còn gây chuyện nữa thì ném thẳng xuống biển."



Hắn lại cúi đầu hôn lên má tôi: "A Ninh, ngoan, mau khỏe lại đi."

51

Đêm trước khi cập bến.

Trong cơn mê man, tôi lại cảm thấy hắn đang cởi cúc áo ngủ của tôi.

Tôi vô thức phản kháng, dùng tay đẩy hắn ra.

Nhưng hắn lại giữ chặt cổ tay tôi, giọng nói gấp gáp không thể kiềm chế: "Nhịn một chút, đổ mồ hôi ra là sẽ khỏe."

Lần này, tôi không nhịn được nữa, bật khóc.

Hắn tưởng mình làm tôi đau.

Nhưng thực ra, tôi buồn nôn.

Ngày tàu sắp cập bến.

Cuối cùng tôi cũng khỏe lại, mặc chiếc áo khoác dày ra boong tàu ngắm hải âu.

Xa xa, mặt trời mọc rực rỡ.

Ngày phán xét, cuối cùng cũng đến.

"A Ninh." Lục Mạnh đột nhiên gọi tên tôi.

Tôi quay lại, hắn đang nằm trên lan can phía trên tôi, tay cầm một thứ màu đen.

Hắn nhếch môi: "Xem xem tôi tìm thấy gì trong túi em nào? Thật bất ngờ, em tự nói xem, tôi nên làm gì với em đây, A Ninh?"

Là ổ cứng, hắn đã phát hiện ra.

52

Tàu sắp cập bến.

Bờ biển chật kín cảnh sát và xe cảnh sát.

Lục Mạnh ném ổ cứng xuống biển, bao gồm cả những thứ khác, đều bị thuộc hạ của anh ta ném xuống biển.

"A Ninh, em muốn tôi ngồi tù sao?" Mắt hắn có vẻ hơi đỏ.

Không biết có phải do gió biển thổi không, tôi không nhìn rõ lắm.

Tôi lắc đầu: "Không phải."

"Lục Mạnh, tôi muốn anh chết."

Lục Mạnh cười khẩy:

"Nhưng bằng chứng đã bị tôi hủy hết rồi."

Tôi cũng cười: "Sau khi lấy được, tôi đã dùng điện thoại chạy nội dung bên trong, gửi tất cả bằng chứng cho cảnh sát.

"Chỉ riêng tội buôn lậu ma túy thôi, anh cũng c.h.ế.t chắc rồi."

Hắn vỗ tay cười lớn.

Cười đến nỗi gần như không thẳng nổi lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.