Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau
42 Lần này. Tôi chỉ hơi lùi về sau. Tránh tay hắn. Nhỏ giọng yếu đuối cầu xin: "Lục tổng, những việc anh muốn em làm em đều đã làm xong." "Xin anh, hãy để em về..." Lục Mạnh không cho tôi cơ hội nói tiếp. Hắn thô bạo và tức giận đè lên người tôi, gần như phát tiết xé rách cổ áo tôi. Hắn càng tức giận. Tôi càng vững tâm. Khi một con quỷ có được tình cảm của con người, thì số phận của hắn chắc chắn sẽ là một bi kịch. Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, động tác khựng lại. Ngay sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của tôi. Chỉ là chiếc nhẫn, là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim. Chiếc này là do Dịch Thịnh tặng. Chiếc nhẫn mà Lục Mạnh mua, tôi đã tháo ra. Sự kích thích như vậy, hiệu quả chắc chắn vô cùng mạnh. Một đàn ông như Lục Mạnh, vốn đã quen coi phụ nữ như hàng hóa, phụ kiện để trao đổi, mua vui. Nhưng đột nhiên một ngày hắn phát hiện ra quyền sở hữu những hàng hóa này bị một đối thủ mạnh hơn hắn cướp mất. Cảm giác này, hẳn là rất khó chịu. Lại là một đêm không ngủ. Lục Mạnh phá lệ ôm tôi và ngủ với tôi trong phòng ngủ cả đêm. Trước đây, sau khi xong việc, hắn sẽ đi ngủ ở phòng khác. Đây là sự cảnh giác và đề phòng của một người ở vị trí cao lâu năm. Nhưng đêm nay, hắn lại ôm chặt lấy eo tôi. "A Ninh, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, đừng đi đâu hết." "Tôi sẽ đối xử tốt với em." 43 Nhịp thở của người phía sau dần đều lại. Đây là cơ hội tốt như thế nào chứ. Tôi chỉ cần lấy chiếc trâm cài tóc bằng kim loại của mình, nhẹ nhàng, lặng lẽ đ.â.m vào cổ họng hắn. Nhưng cứ thế g.i.ế.c hắn như vậy, còn rất nhiều sự thật chưa được công bố sẽ bị chôn vùi. Ngoài Bối Bối và em gái Dịch Thịnh ra, những người đứng đầu công ty SK còn có thế lực phức tạp và đáng sợ hơn. Tôi không thể vội vàng, tôi phải đợi thêm. 44 Đêm giao thừa. Lục Mạnh một lần nữa đưa tôi lên du thuyền đó. "Tiệc lớn" mở lại. Chỉ có điều lần này khác. Tôi đã có thân phận, cũng không cần đeo bịt mắt. Lục Mạnh ôm tôi, chúng tôi ở trên lầu nhìn xuống bữa tiệc ở tầng một, nam thanh nữ tú, nâng ly chúc tụng, rượu thịt ê hề. Dưới tác dụng của ma túy và rượu, những chính khách, thương gia ăn mặc chỉnh tề ngày thường lúc này đã trở nên điên cuồng. Thậm chí như loài vật, chỉ tìm kiếm sự thỏa mãn và khoái lạc về mặt thể xác. Cảnh tượng kích thích như vậy. Tôi nhìn khắp nơi, thấy đầy camera giám sát. "Tại sao còn phải quay phim?" Tôi nín cơn buồn nôn, hỏi hắn. Lục Mạnh xoay chiếc nhẫn đá quý trên ngón tay cái, kéo tôi ngồi xuống. Hắn kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi lên đùi hắn. "Lục Mạnh tôi có thể đạt được vị trí như ngày hôm nay, vừa phải nắm bắt sở thích của những người này, vừa phải đề phòng những điều bất ngờ và rủi ro. "Và những đoạn phim này sẽ trở thành sự kiểm soát tốt nhất." "Lục Mạnh tôi ở Bắc Kinh, không ai dám cản đường tôi nữa." 45 Kể cả khi là con sói đắm chìm trong việc thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn, cũng không quên cảnh giác với xung quanh. Mặc dù tôi không cần bịt mắt nhưng vẫn không thể mang điện thoại vào. Tôi nhìn về phía camera giám sát, trong lòng đã có chủ ý. Tiệc tùng xa hoa kéo dài mười ngày. Những người lên du thuyền sang trọng này, dường như đã bị Lục Mạnh làm cho mục nát hoàn toàn, mất hết lý trí và tam quan. Nơi đây chính là thiên đường cực lạc của họ. Liên tiếp nhiều ngày. Tôi đều không có cơ hội tiếp cận phòng giám sát. Đến đêm ngày thứ bảy. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội đi đến căn phòng đó. Nhưng đến cửa, tôi mới thấy, trước cửa phòng đó lại có lính đánh thuê nước ngoài mang s.ú.n.g đứng canh. 46 "Trong đó có bao nhiêu người?" Giọng Dịch Thịnh truyền đến từ chiếc khuyên tai ngọc trai của tôi. "Cửa hai người, trong một người." Tôi điều chỉnh lại khuyên tai, giọng cũng rõ hơn. Đầu dây bên kia của Dịch Thịnh truyền đến rất nhiều tiếng gõ phím. "Được, tôi bảo bạn tôi cài virus điều khiển từ xa báo động và đèn trong năm phút." "Kỷ Ninh, cô chỉ có năm phút." "Nếu không lấy được trong năm phút, cô chắc chắn phải từ bỏ kế hoạch này." Năm, bốn, ba, hai, một. Cùng với tiếng báo động hỏa hoạn vang lên, toàn bộ đèn trên du thuyền tắt ngúm. Tất cả chìm vào bóng tối. Hai tên lính đánh thuê này đi xuống tầng dưới. Người trong phòng có lẽ tưởng là sự cố về điện, chửi bới rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh cuối hành lang bên ngoài. Cửa bị anh ta khép hờ. Tôi thuận lợi lẻn vào trong. Chỉ cần lấy được một bản giám sát, Lục Mạnh và vương quốc tội ác của hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ. Tôi mò mẫm ngăn kéo. Trong đó có một hộp đựng ổ cứng mới. Tôi rút một cái ra, nhét vào trong áo. 47 "Kỷ Ninh, cô muốn c.h.ế.t à?" Một giọng nữ bất chợt truyền đến từ cửa phòng. Là Trần Hân Vũ. Xong rồi. Tôi ôm chặt lấy áo, không lên tiếng. Lần này lên đây, tôi không biết tại sao Trần Hân Vũ cũng ở đây. Mấy ngày nay, cô ta như một con bướm hoa, bay khắp nơi quanh những vị khách này. "Kỷ Ninh, mau đi đi." Giọng Dịch Thịnh trở nên gấp gáp: "Không còn thời gian nữa rồi." Không đi được nữa rồi. Mặc dù đang trong bóng tối nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ta đang đứng ngay trước cửa, khoanh tay nhìn tôi bối rối.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau