Editor: Tiểu Băng
Beta: Tử Hy
Đôi môi của người đàn ông như ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt, như là ngọn lửa đã kiềm chế rất lâu, mượn rượu điên cuồng phát hỏa, phảng phất muốn xâm chiếm lấy cô.
Hề Phán chỉ sững sờ giây lát, liền dùng hết lực toàn thân đẩy anh ra.
Không phải như vậy.
Bọn họ không nên như vậy.
Anh xem cô thành cái gì...
Tròng mắt cô lạch cạch lạch cạch rớt xuống vài giọt nước mắt, nhưng Cố Viễn Triệt không có ý định buông cô ra, ngược lại hôn càng hung hăng hơn, như là trừng phạt, không chút nào ôn nhu cùng yêu thương.
Cho đến khi Cố Viễn Triệt thấy được nước mắt của cô đã lăn đầy hai má, tim đau, vừa dừng lại, liền bị cô dùng sức đẩy ra...
"Ba!!"
Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên giữa không trung.
Lại lâm vào trạng thái yên tĩnh.
Hề Phán cắn môi trừng anh, "Cố Viễn Triệt, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn."
Anh nghiêng mặt sang một bên, tia sáng nơi đáy mắt bị dập tắt.
Cô đưa tay lau nước mắt, mang theo tia cao ngạo còn sót lại, vịn vách tường đứng thẳng người, hướng cửa nhà đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại.
"Không phải anh muốn biết vì cái gì tôi lại chia tay sao?"
Hề Phán không quay đầu lại.
"Là bởi vì tôi thật mệt mỏi với việc mình luôn là người chủ động, nhưng lại vĩnh viễn cũng không có cách nào đi vào tâm anh. Chúng ta... dừng lại ở đây đi."
***
Về đến nhà, Hề Phán đóng cửa lại, thân thể dựa vào cạnh cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dung-tung-minh-em/221377/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.