Du Chi sững sờ. Trái tim anh như có một luồng điện xẹt qua, lỡ đi một nhịp.
Anh cau mày, nhìn cô chăm chú. Gương mặt trắng sứ, hàng mi cong vút, còn tinh xảo hơn cả búp bê Tây phương. Vẻ đẹp ấy khiến cả trái tim anh vừa tê dại, vừa mềm nhũn, lại vừa ngứa ngáy.
Nơi yết hầu bị cô cắn qua, ngứa đến tận tâm can. Du Chi khó khăn nuốt nước bọt.
Những lời nói trên bàn ăn lúc này mới bắt đầu tua lại trong đầu anh. Anh không khỏi suy nghĩ, con của họ, sẽ trông như thế nào, sẽ giống anh hơn hay giống cô hơn.
Càng nghĩ, lực tay anh càng không kiểm soát được mà siết chặt hơn.
Anh ghì chặt cả người Ôn Lật Nghênh vào lòng, thuận thế cúi đầu, hôn lên.
Vị chua ngọt của dâu tây lập tức bung tỏa trên đầu lưỡi anh. Bàn tay to của Du Chi nâng cằm Ôn Lật Nghênh, nụ hôn càng thêm sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng linh hoạt lướt qua từng tấc thịt mềm trong khoang miệng cô, không chịu bỏ sót một chút hương cam còn vương lại.
Họ chưa đi đến bước cuối cùng đó.
Du Chi không dám tưởng tượng đó sẽ là nơi thơm tho, nóng bỏng đến nhường nào.
Bị một nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ làm cho choáng váng, men say của Ôn Lật Nghênh càng dâng lên cao. Cô nhắm chặt mắt, cả người trở nên tê dại, gần như sắp ngạt thở.
“Đừng nói bậy nữa.” Người đàn ông như khiển trách mà cắn mạnh xuống.
Hai người sắp chung chăn chung gối cả một đêm. Vào lúc này, lại nói chuyện sinh con.
Sẽ khiến anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703301/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.