Ôn Lật Nghênh luôn cảm giác có một ánh mắt lạnh lẽo đang dán chặt vào sau lưng mình, nhưng mỗi khi quay đầu lại, phía sau lại không một bóng người.
Trong cảm giác kỳ quái đó, ly Manhattan trên tay cũng trở nên nhạt nhẽo. Rõ ràng tay nghề của bartender ở đây rất cừ, rượu Rye cay nồng quyện với vị ngọt của Absinthe một cách hoàn hảo, nhưng cô lại chẳng còn chút hứng thú.
Ôn Lật Nghênh từ trước đến nay không bao giờ để bản thân phải chịu uất ức. Cô giơ tay, thu hút sự chú ý của cả bàn: “Các chị em, tớ mệt rồi, về trước đây.” Cô tinh nghịch gửi một nụ hôn gió, rồi xoay người xách túi rời đi.
Đi chưa được mấy bước, phía sau đã có tiếng gọi của Khổng Hựu Nhiên. Cô ấy nhiệt tình khoác lấy tay cô, thân mật như thể bạn bè mười năm. “Tớ cũng về đây, đi cùng nhau.”
“Về rồi á?” Ôn Lật Nghênh không thể tin được. “Còn chưa đến nửa đêm mà!”
“Thế cậu chẳng phải cũng muốn về trước còn gì.” Khổng Hựu Nhiên cười, không có ác ý.
“Tớ, tớ…” Ôn Lật Nghênh không nói nên lời. Cô chỉ biết đầu óc mình đang rối bời, muốn uống rượu, muốn vui vẻ để quên đi mọi thứ, để trở lại làm một cô ba Ôn gia tự do tự tại. Nhưng sự thật là, dù đã chuốc cho mình hơi ngà say đi chăng nữa, trong đầu cô vẫn lộn xộn, vẫn nghĩ lung tung… nghĩ đến tên đàn ông hư hỏng kia.
Anh thật là phiền phức.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nói: “Vậy đi thôi.”
Quán bar nằm trong một con hẻm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703281/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.