Mãi đến khi ngồi yên vị bên cửa sổ máy bay, Ôn Lật Nghênh mới muộn màng nhận ra cảm giác sợ hãi.
Từ lúc anh lấy được thông tin cá nhân của cô, được sự cho phép của Ôn Triệu Lân, mua vé máy bay, qua cửa an ninh, lên máy bay, cho đến tận bây giờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cả người cô cuộn tròn trong chiếc ghế hạng phổ thông, không thể tin được chỗ ngồi trên máy bay lại có thể chật chội đến mức này!
Năm sáu tuổi, Ôn Triệu Lân đã tặng cô một chiếc chuyên cơ riêng. Kể từ đó, cô chưa bao giờ phải đi các chuyến bay công cộng, càng đừng nói đến khoang hạng phổ thông ngột ngạt này.
Cô duỗi duỗi chân, ánh mắt liếc sang Du Chi bên cạnh.
Đôi chân dài của anh co quắp trong không gian nhỏ hẹp, đầu gối gần như chạm vào lưng ghế phía trước, trông vô cùng tội nghiệp. Trần Trú Ngôn cao 1m86, Du Chi trông còn cao hơn, tỉ lệ cơ thể cũng đẹp hơn, đặc biệt là đôi chân rất dài.
“Chân anh dài thật đấy.” Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại buột miệng nói một câu như vậy.
Du Chi buông điện thoại, quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài nheo lại. Hẳn là vì có vật tham chiếu, nên mới có thể đưa ra kết luận này. Anh thoáng nghĩ, chắc chắn anh cao hơn tên bạn trai nghệ sĩ kia của cô.
Anh cụp mắt xuống, giọng điệu lại rất bình tĩnh: “Một mét chín mươi, cảm ơn.”
“…” Ôn Lật Nghênh chỉ thiếu điều viết hai chữ “cạn lời” lên mặt. “Ai hỏi anh chứ.” Tuy chân cô không dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703273/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.