Khi sắp xếp lại toàn bộ manh mối vụn vặt thành hồ sơ, trời đã rạng sáng.
Hoàng Việt Trạch vươn vai, cả người mỏi nhừ: “Vất vả cho hai anh em rồi, lại phải cùng tôi tăng ca.”
“Thôi đi,” Lạc Hạo Vũ ngắt lời. “Đừng có sến súa như vậy. Nếu không phải muốn sớm ngày về Kinh Bình, ai thèm cùng anh thức đến hai giờ sáng chứ?”
Hoàng Việt Trạch châm một điếu thuốc, nhìn vào bức chân dung của Đầu Trọc treo trên bảng. “Chỉ thiếu một chút nữa thôi, đúng là không cam tâm.”
Du Chi nhìn chằm chằm vào gương mặt đó. Anh có trí nhớ siêu phàm, nhưng phải thừa nhận, trong cuộc hành động ở quán bar, anh chưa từng thấy qua gương mặt này. Tên trùm tội phạm này, khả năng chống trinh sát còn mạnh hơn họ tưởng.
Lạc Hạo Vũ thấy Du Chi im lặng, lo lắng hỏi: “Đội trưởng, anh không sao chứ?”
Du Chi chỉ lắc đầu. Từ lúc rời khỏi khách sạn, anh đã thu lại mọi cảm xúc, gương mặt lại treo lên vẻ lạnh lùng cố hữu.
“Hoàng Sir, hỏi anh chuyện này,” Du Chi lười biếng lên tiếng.
“Cậu nói đi.” Hoàng Việt Trạch đã hoàn toàn bị năng lực chuyên môn của Du Chi thuyết phục.
“Gần đây có chỗ nào bán điện thoại không?”
“A?” Hoàng Việt Trạch ngớ ra vài giây rồi bừng tỉnh. “Tôi hiểu rồi, cậu muốn thông qua đường dây điện thoại để tra ra thân phận của Đầu Trọc à?”
“…Không phải.” Du Chi dừng lại. “Là tôi muốn mua điện thoại.”
Lạc Hạo Vũ phá lên cười. Hoàng Việt Trạch thì cứng đờ. Anh ta đã nghe danh đội trưởng Du của đội đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-do-danh-em-tri-luong-luong/4703272/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.