“Cố Niệm và Cố Phán… Bọn họ có thật sự được Cố phu nhân đón đi không?”
Tô Vọng Ngôn chần chờ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi vậy.
Lúc đó, cậu và Vi Trường Ca đang ngắm trăng trên sông.
Hoàng hôn xuống, hai người lên một chiếc thuyền nhỏ, trôi theo dòngnước từ thượng du, sau hai canh giờ thì neo lại giữa một bãi bồi nông.
Vi Trường Ca vui vẻ ngồi ở đuôi thuyền, cười như không có việc gì:“Có lẽ vậy… Có lẽ là Cố phu nhân dẫn họ đi, hoặc là chính bọn họ muốn đi —— ai biết được?”
“Ta thì mong là họ thực sự được Cố phu nhân đón đi…” Tô Vọng Ngôn thở dài, có chút buồn man mác: “Tuy họ sống lâu hơn chúng ta, nhưng sâutrong lòng, lại vẫn chỉ là hai hài tử mãi không lớn. Dù là gian nan tớimức nào, họ vẫn kiên trì không thay tên đổi họ, bắt từng ‘mẫu thân’ củamình đều phải mang họ Cố, khi nghe chúng ta nói từng gặp Cố phu nhân thì vô cùng vui vẻ… Aii, kỳ thực họ cũng chỉ là hai đứa trẻ bị lạc mất phụmẫu mà thôi…”
Vi Trường Ca cười cười nhưng không cho ý kiến.
—— bất chợt, y nhớ lại gương mặt nho nhỏ của Cố Phán, cùng nụ cười ngọt ngào trên gương mặt đó.
Y đổi chủ đề: “Nói mới nhớ, nếu ngươi không thuận miệng bịa ra phongthư kia, có lẽ huynh muội Cố gia cũng sẽ không dễ dàng mà nói ra chântướng như vậy.”
“Tuy không ai biết được trong phong thư năm xưa Cố phu nhân đã viếtgì, nhưng người cùng tâm trạng, có lẽ cũng không khác gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-di-huyen-nghi-he-liet-da-dam-bong-lai-diem/9980/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.