Trần Dĩ Hân nhìn cô với ánh mắt căm phẫn, từ lúc cô ta quen biết anh. Đường Quân Viễn chưa bao giờ dùng ánh mắt thâm tình như vậy mà nhìn cô ta.
Mặc dù anh đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta, nhưng anh luôn lãnh đạm và giữ khoảng cách. Cô ta cũng biết được giữa anh và cô từng yêu nhau, Trần Dĩ Hân như không cam tâm tại sao cô đã bỏ anh khi anh không có gì rồi rời đi.
Một người như vậy mà anh lại…? cô ta là không chịu thua được.
Trong suốt bữa cơm vẫn bình thường, nhưng cô biết luôn có ba ánh mắt nhìn về phía mình. Một người là Hạ Anh, bà như muốn mắng cô không biết lễ giáo, Trần Dĩ Hân thì lại đưa ánh mắt đố kỵ, còn anh cô không biết anh nhìn cô là vì hàm ý gì.
Nhưng chỉ cần như vậy là đủ, anh vẫn ở đây mỗi ngày đều thấy anh cũng đủ mãn nguyện rồi. Lương Y Thần bất giác nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi hai người lớn trong nhà dùng cơm xong, cô cũng đứng dậy. Đi dạo ngoài vườn tản bộ, đã vào đông tiết trời cũng lạnh dần. Nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, Lương Y Thần ngước mắt nhìn những vì sao trên kia.
Bỗng dưng nghe thấy bước chân, khi quay lại thì thấy Trần Dĩ Hân đã đi tới.
" Không ngờ chị dâu cũng có tâm trạng ở đây ngắm sao, nhàn nhã quá rồi."
Cô chỉ cười khinh một cái." Hai từ chị dâu này phát từ miệng cô, sao tôi lại cảm thấy có mùi vị chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448311/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.