Tầm tám giờ cô lái xe đi đến ngoại ô, ở An Dương. Chạy xe mất khoảng hai tiếng, chạy khoảng một đoạn cô lái xe vào một ngôi nhà.
Trước cổng và hai bên được trồng rất nhiều hoa hướng dương, loài hoa mà mẹ cô thích. Hai ông bà ở sau vườn,nghe tiếng xe thì vội đi ra. Nhìn thấy cô đang loay hoay lấy đồ, bà không kìm lòng được mà khóc, ông cụ đứng bên cạnh chê bà.
" Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như con nít, muốn tôi dỗ sao."
Cô quay lại, đi đến cười nhẹ rồi ôm lấy bà. " Bà con đã về.!"
" Con biết đường về sao, đi biệt tăm bốn năm. Chỉ đến ngày giỗ ba mẹ con mới chịu trở về. Nếu bà già này không gọi chắc con cũng sẽ không đến ăn bữa cơm tất niên có đúng không."
" Sao có thể chứ, không phải con đã đứng ở đây rồi sao." Cô đưa tay lau nước mắt cho bà.!
" Ông.!"
" Ừ, vào nhà thôi. Con bé đi đường đã mệt rồi, để nó nghĩ một lát."
" Đúng, nào vào nhà."
Cô nhìn nơi cô từng lớn lên, vẫn không thay đổi.
Y Thần đi đến đem những hộp bánh, đặt lên nơi để di ảnh của ba mẹ. Cô thắp nén nhang, rồi đứng nhìn một lúc lâu, rồi trở lại phòng khách.
Thấy cháu gái đi ra, bà vỗ nhẹ chỗ ngồi bên cạnh. Cô đi đến.!
" Sắc mặt con không được tốt, lại không biết chăm lo cho mình có đúng không."
" Đâu có,con vẫn bình thường mà. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448266/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.