Từ ngày cô nằm viện, Quân Viễn cũng đều ở đây, công việc cũng được anh đem đến đây để làm, những cuộc họp đều qua trực tuyến. 
Y Thần ngồi nhìn anh làm việc, rồi họp cô không hề rời mắt khỏi anh. Quân Viễn lâu lâu lại nhìn cô, anh cười ánh mắt thâm thúy rồi nói bằng khẩu hình miệng. 
- Có đói không, khát không. Mệt thì nằm nghỉ, anh cứ như vậy, trong màn hình máy tính mọi người vẫn chăm chú nói ra kế hoạch và cách thức để tiến hóa, ngược lại anh chỉ nghe rồi trả lời, nhưng luôn nhìn về phía cô. 
Y Thần cười nhẹ, rồi nói. " Em không sao, anh tập trung làm việc đi." 
Nghe cô nói vậy, anh cũng không muốn kéo dài liền nói ngắn gọn rồi kết thúc cuộc họp. 
Quân Viễn đi đến ngồi xuống mép giường, cầm tay cô xoa bóp. 
" Bác sĩ nói ngày mai em có thể xuất viện rồi, anh cũng đã nói với viện trưởng Lý để em ở nhà nghỉ ngơi, không phải đến bệnh viện làm nữa." 
" Vâng. Nghe anh hết." 
Đang nói chuyện thì cánh cửa được mở ra, bà nội Đường và Quân Vũ đi vào. 
Quân Viễn đứng dậy, đi đến sau lưng cô. 
" Bà nội, anh." 
" Ừ," Bà đi ngồi xuống, nhìn cô một cái. 
" Đã khỏe hơn chưa." 
"Dạ đã khỏe hơn rồi ạ." 
Thấy cô khó xử nhìn, bà lên tiếng. 
" Cái con bé này, nếu Quân Vũ nó không nói cho bà biết thì có phải con định giấu chuyện này không hả." 
" Con, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448211/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.