Sau một hồi thuyết phục anh, Y Thần vẫn đến bệnh viện làm. Anh cũng ra điều kiện, cô cũng đành chấp nhận với yêu cầu của anh. 
Sáng hôm sau Quân Viễn đưa cô đến bệnh viện, anh im lặng chăm chú lái xe. Không khí trong xe cũng vì yên tĩnh mà ngột ngạt, Y Thần ngồi bên cạnh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí này. 
" Ừm, hay là buổi trưa anh đến đón em đi ra ngoài ăn trưa đi, em biết có một quán ăn bình dân mới mở, món ăn ở đó cũng ngon lắm." 
" Ừ." 
" Cũng có những món anh thường ăn nữa, vì đó là quán cơm gia đình nên sẽ giống ăn cơm ở nhà vậy." 
" Ừ. " 
" Hay là anh nói món ăn đi, lúc đến mình chỉ gọi món thôi." 
" Em cứ gọi món là được, không cần phiền như vậy." 
Y Thần nhìn anh, cô cũng thôi không nói nữa. Quay đầu nhìn phía trước, rồi gượng gạo nói thêm. 
" Nếu anh bận thì để bữa khác cũng được, nghĩ cũng lâu những thứ cần giải quyết rất nhiều. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, công việc quan trọng hơn." 
Cô ngồi ngay ngắn, cũng không nói câu nào nữa. 
Như nhận được sự khác thường của cô, Quân Viễn nắm tay cô. 
" Em đang có thai, thích món gì thì cứ ăn. Cũng đừng có nghĩ lung tung, buổi trưa anh sẽ đến đón." 
Hơi ấm từ tay anh truyền sang tay cô, Y Thần nghiên đầu nhìn anh. 
" Em sẽ không làm gì quá sức đâu, nên anh yên tâm đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448199/chuong-106.html