Cũng đến giờ dùng cơm, quản gia Châu mời bà nội Đường, ông bà của cô và mọi người vào dùng cơm. 
Trên bàn ăn giờ có cả Đường Minh ba của anh và Đường Quân Vũ. Quân Vũ cúi đầu chào hỏi, rồi cũng ngồi vào bàn, thức ăn lần lượt được đem lên. Trên bàn toàn là những món ăn được chuẩn bị theo khẩu vị của hai ông bà, cả những món ăn mà cô thích. 
Bữa ăn không có gì cầu kì, Đường Minh ngồi cạnh nói chuyện với ông, dù cách nhau một thế hệ nhưng dù sao cũng là người có thể nói chuyện với ông của cô. Phía bên này hai bà nội vừa ăn vừa bàn chuyện của cô, anh thì ngồi gắp thức ăn cho cô, bốc vỏ tôm. 
Chỉ có mẹ anh là ngôi im lặng, lâu lâu bà lại liếc nhìn cô ánh mắt không vui. Rồi nhìn sang ông bà nội cô, thấy chồng mình tiếp đón hai người nói chuyện rôm rả như vậy Hạ Anh có chút uất ức, cả con trai và chồng đều dời sự chú ý lên người nhà cô, bà liền tỏ thái độ nhưng cũng có phần nể mặt bà nội Đường. 
" Quân Viễn, dù sao tiểu Thần cũng có tay con bé có thể tự làm. Cũng chỉ là mang thai chứ có phải tay chân không lành lạnh, con làm việc vất vả cũng phải lo cho mình đi, đừng chỉ biết lo cho người khác." 
Vốn dĩ bà nội cô đã định không nói gì, nhưng bà lại không kiêng dè ai mà lại nói ra câu đó. Mà người bị nói lại là cháu gái mình, là một người bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448187/chuong-112.html