Buổi tối bà nội cô bảo cô qua ngủ cùng bà, Y Thần cũng không thế từ chối được. Nghe đến đây Đường Quân Viễn mặt méo mó, khư khư giữ chặt tay cô. 
Cô nhìn người đàn ông lớn tướng đứng trước mặt mà cảm thán một câu. 
" Anh cũng thật là đâu còn nhỏ nữa, ngủ một mình thì sao chứ. Không phải lúc nhỏ anh vẫn không cần ngủ với mẹ mình vẫn ngủ được sao, đừng mè nheo nữa nhanh vào phòng ngủ đi, không thể để bà đợi được." 
Anh không để ý, nói. 
" Anh là đàn ông ngủ một mình là chuyện thường." 
Môi cô giật giật, nhìn anh. 
" Nếu đã vậy sao anh còn không ngủ, là đàn ông nói thì phải làm chứ." 
Quân Viễn phản bát. 
" Nhưng cũng vì là đàn ông nên không thể ngủ mà không có vợ được, như vậy anh sẽ mất ngủ." 
Cô nhìn anh như không tin, hỏi. 
" Vậy thời gian bốn năm trước thì sao, chẳng lẽ anh cũng không ngủ được là thức trắng đêm luôn sao." 
" Ừ." 
Chỉ một chữ ừ đơn giản ấy của anh, nhưng trong cô lại dâng lên một cảm giác tự trách, hận bản thân mình quá nhẫn tâm. 
Quân Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, biết cô lại nghĩ lung tung. Anh tiếng đến, vuốt tóc cô ân cần nói. 
" Chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, anh ngủ một mình cũng không sao cả chỉ một đêm thôi ma có gì mà không chịu được chứ." 
Cô nhìn anh, rồi cười. Cô biết là anh không nỡ, nhưng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448184/chuong-113.html