Thời gian trôi qua, tiểu Vĩ cũng tròn một tuổi. Cô và anh đang chuẩn bị đồ dùng, áo quần để về nhà chính.
Bảo bối nhỏ thì chậm chững đi, từng bước đi đến sau lưng anh.Quân Viễn đưa tay ra sau đỡ để con trai không bị ngã, tay còn lại sắp xếp đồ của con vào túi.
" Em xong rồi, chúng ta đi thôi."
" Ừ.."
Y Thần bế con lên, hai người đi ra xe.
Trên đường đi, tiểu Vĩ luôn nhìn ra ngoài.
" Ba,ba...!"
Anh đang lái xe, lâu lâu lại nhìn con trai.
" Ừ, bảo bối ngoan sắp đến nhà bà cố rồi.
Từ ngự viện đến nhà chính chỉ mất nữa tiếng.
Chiếc xe vừa tới cổng, bà nội Đường đã đứng sẵn ở đó.
Anh xuống xe, mở cửa cho cô.
" Em bế con vào trong trước đi, để anh đem đồ vào sau."
" Dạ.!"
" Bà nội."
" Nào vào nhà, ở ngoài trời nắng. Con đi đường cũng mệt, ngồi nghỉ chút đi để ta bế tiểu Vĩ."
Ông bà nội của tiểu Vĩ cũng ở đây, cô đi đến ngồi xuống.
" Ba mẹ."
" Ừ.!" Đường Minh gật đầu.!
Hạ Anh nhìn cô, cũng ừ một tiếng. Từ lúc cô có thai, thái độ của bà đối với cô cũng không còn ác cảm gì nữa, chỉ chuyện bà tin nhầm người tí nữa hại cháu mình điều đó cũng khiến bà phải thay đổi suy nghĩ của mình về cô.
Quân Viễn đem đồ đi vào, quản gia Châu cũng từ ngoài đi vào. Ông nhìn anh, thấy dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-toi-tung-la-ban-gai-cu/2448153/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.