Trước khi Ngọc Hiên ra về, Tử Cách viết cho nàng một chữ "Nhẫn" vào tờ giấy lớn, nét chữ của Tử Cách bay bổng nhưng lại có nét kiên định, vững vàng. Tử Cách dặn Ngọc Hiên đem chữ này treo trong phòng ngủ, mỗi khi muốn nổi giận hãy nhìn vào chúng mà tĩnh tâm.
"Con phải nhẫn! Trẻ nhỏ ưa ngọt, cứng quá sẽ gãy!" Tử Cách ở bên cạnh dặn dò, nàng có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ đến trưởng thành, đương nhiên sẽ hiểu rõ ở độ tuổi mười tám tuổi này Huệ Gia đang nghĩ gì trong đầu.
Ngọc Hiên nhìn nét mực còn chưa khô trên giấy, nàng nói, "Lỡ đâu có chuyện con không nhịn được thì sao hả dì?"
"Chuyện gì con cũng phải nhịn!" Dì Cách cười cười, "Phải nhịn! Phải nhẫn, phải mềm mỏng. Như vậy mới trói được Huệ Gia. Chuyện Huệ Gia muốn làm con không nên cấm, vì cấm không bao giờ được. Dì dám đảm bảo."
"Con sẽ cố gắng."
"Được, con làm tốt, mọi sự còn lại dì sẽ lo liệu giúp con." Dì Cách thu lại bút viết của mình, sau đó vỗ lên vai Ngọc Hiên một cái.
Đem bức tranh chữ Nhẫn về, Ngọc Hiên đóng khung treo trong thư phòng. Trong nhà của Huệ Gia một mảnh âm u, trong nhà chẳng có một bóng người làm nào. Ngọc Hiên thay quần áo bằng bộ đồ ngủ quen thuộc của nàng, sau đó leo lên giường, đắp chăn ngang ngực ngủ một giấc. Buổi tối Huệ Gia uể oải đi về nhà, nàng mở cửa, bước sâu vào bên trong nhà. Một ngày không có Ngọc Hiên trôi qua thật buồn tẻ, cả thế giới này dường như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-nhin-em-mot-chut/982350/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.