Vì sợ một ngày Lục Lăng sẽ loay hoay trước cửa không biết có nên vào nhà hay không, thế nên Tử Cách mới lắp cảm biến nhiệt ở trước cửa nhà. Ban nãy lúc đang ngồi trong phòng thì nghe tiếng báo có người ngoài cửa, cô vui mừng chạy ra xem thì thấy là Hiên Nhi. Con bé ướt sũng trong mưa đứng trước cửa nhà nàng, hệt như một chú mèo con mắc mưa, đôi mắt cũng đỏ au cả lên, chứng tỏ con bé đã khóc.
"Vào nhà đi con, mưa vậy mà đứng trước cửa không bấm chuông? Bệnh chết! Lớn rồi mà cứ như trẻ con." Tử Cách vừa mắng vừa kéo Ngọc Hiên đi vào bên trong nhà, cô đi vào bên trong phòng lấy đồ ngủ đưa cho Ngọc Hiên, ép buộc con bé thay đồ mau.
Ngọc Hiên nhận lấy bồ đồ ngủ rồi đi vào nhà tắm thay đồ, nàng treo đồ ướt của mình lên giá, sau đó hắt xì một cái, mưa đêm cũng thật lạnh! Vừa ra khỏi nhà tắm đã được Tử Cách trùm một cái khăn tắm to lên đầu, bảo, "Lau tóc đi con, rồi uống ít trà gừng cho ấm bụng."
"Dạ, cám ơn dì" Ngọc Hiên lấy khăn tắm vò vò mái tóc dài của mình, nàng đi về phòng ngủ của dì Cách. Dì Cách dường như không chuẩn bị phòng kịp để đón ngoại nhân, thế nên đồ đạc của Lục Lăng vẫn còn nằm yên trên giường. Ngọc Hiên giả vờ như nàng không hề thấy gì cả, để cho dì Cách dọn đi những vật dụng của Lục Lăng đi.
Dì Cách cũng thật ngốc, ai đời lại lấy quần áo Lục Lăng chồng vào gối rồi ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-nhin-em-mot-chut/982349/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.