Nhược Vũ cả đêm không tỉnh, Lâm Nhất Phàm cũng không chợp mắt. Lâm gia bây giờ đang rối tung rối mù, mẹ của hắn lại không được khỏe nên Lâm Nhất Phàm không cho gia đình biết Nhược Vũ bị tai nạn, còn người của Châu gia suy cho cùng Nhược Vũ cũng không phải con ruột của họ, nên hắn thấy một mình hắn lo cho cô là đủ rồi.
Sáng hôm sau, bình minh còn chưa ló dạng, Lâm Nhất Phàm ngồi bên giường ngóng chờ phản ứng của Nhược Vũ, trái tim hắn quặn lại theo từng nhịp thở nặng nề của cô, ước gì hắn được phép hoán đổi, người nằm trên giường bệnh là hắn chứ không phải là cô.
Bàn tay nhỏ của Nhược Vũ khẽ động trong lòng bàn tay của Lâm Nhất Phàm, hắn giật mình mang theo hy vọng khẽ gọi tên cô.
-Nhược Vũ, Nhược Vũ mở mắt ra nhìn anh đi, chồng của em ở đây này.
Nhược Vũ hé mắt từ từ mở ra, con ngươi khẽ động nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình, đôi mắt trở nên mơ hồ bất động thật lâu rồi lên tiếng.
-Anh…anh là ai vậy?
Lâm Nhất Phàm đánh rơi nhịp thở của chính mình, tròng mắt đỏ ngầu nhẹ lay cánh tay cô.
-Nhược Vũ à, em đừng làm anh sợ, anh là Lâm Nhất Phàm, là chồng của em đây, em không nhớ anh sao?
Nhược Vũ đưa mắt nhìn một lượt nhẹ lắc đầu, Lâm Nhất Phàm hoảng quá leo lên giường đặt hai tay cô lên mặt mình nói rõ ràng từng chữ.
-Vợ à, em bình tĩnh một chút nhìn cho thật kỹ anh là ai, bình tĩnh đừng gấp.
Lâm Nhất Phàm bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/698554/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.