Sáng hôm sau tỉnh dậy Nhược Vũ đã không thấy Lâm Nhất Phàm đâu nữa. Cũng tốt, có hắn ta ở đây cảm giác rất ngột ngạt, danh nghĩa vợ chồng dẫu chỉ trên giấy tờ nhưng cũng vẫn không quen.
Nhược Vũ thay một bộ váy suông màu hồng ngang gối rồi đi xuống phòng khách. Lâm phu nhân nhìn thấy cô thì tâm trạng cực kì vui vẻ, bà kéo cô ngồi cạnh mình ăn sáng vô tư hỏi.
-Sao rồi, tối qua hai đứa đã làm gì?
Cô không biết phải trả lời thế nào, chẳng lẽ nói là không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng mà loại chuyện này có thể nói ở đây sao?
Lâm Khải Trạch vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện Nhược Vũ, môi hắn đặt một nụ cười rồi khách sáo nói.
-Chào em dâu, tối qua em ngủ có ngon không?
Nếu như đây là khoảng không vô định nào đó, bảo đảm cô sẽ lao tới đâm mấy nhát vào người hắn ta mới hả dạ nhưng mà đây là đời thực, không khéo cô lại vào tù ngồi trước hơn cả hắn.
Nhược Vũ giả tạo một chút, cô nhẹ mỉm cười chào lại.
-Cảm ơn anh hai, em ngủ rất ngon.
Sau đó cô quay sang mẹ chồng vờ e thẹn trả lời câu vừa nãy.
-Mẹ à, tối qua tụi con không xảy ra chuyện gì hết, con vẫn còn ngại lắm.
Cô vờ giảm âm lượng trong câu nói nhưng vẫn để Lâm Khải Trạch có thể nghe thấy, chẳng phải hắn thích nhất là loại con gái nai tơ này sao, vậy thì tôi sẽ khiến anh chết chìm trong sự cám dỗ này.
Lâm Khải Trạch không có phản ứng gì quá đỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dau-lai-la-vo-yeu/257652/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.