La Vĩnh Tường lắc đầu nói:
- Không! Vết thương này có kể là chi đâu, tại hạ phải tự mình đi tìm đại ca.
Trúc Trượng Ông nghiêm mặt nói:
- La lão đệ, từ trước đến giờ lão đệ xử sự luôn bình tĩnh, thận trọng.Sao bây giờ vì một biến cố nhỏ nhoi này mà cũng không giữ nổi bình tĩnhnữa? Nếu đệ có thể đi được thì lão phu quyết không ngăn cản. Nhưng vếtthương của đệ hãy còn đang rỉ máu La Vĩnh Tường với giọng trầm trầm nói:
- Sự quan tâm của tiền bối, tại hạ dây vô vàng cảm kích. Nhưng Hoàn Phong Thập Bát Kỳ vì nghĩa cùng sống chết với nhau. Hiện tại tin tức về đạica thế nào, tại hạ cũng không được rõ. Sự an nguy này thật đáng longại... làm sao tại hạ có thể không đoái hoài.
Trúc Trượng Ông gật đầu nhè nhẹ nói:
- Không sai! Các người là huynh đệ kết nghĩa đương nhiên tình cảm phải rất gắn bó.
Còn họ Đồng ta đây chỉ là người ngoài, hà tất phải nhiều chuyện làm gì để tự chuốc lấy phiền não...
La Vĩnh Tường hoảng hốt nói:
- Ấy chết! Lão tiền bối vì đạo nghĩ mà tương trợ giúp đỡ. Công ơn củatiền bối đối với Vĩnh Tường này bao la như trời biển. Nếu tiền bối nóivậy, tại hạ làm sao yên dạ cho được.
- Cả đời lão phu không biếtnói lời khách sáo. Nói thật với đệ, bọn ta quyết không phải vì thanhdanh võ công rực rỡ của Hoắc Vũ Hoàn, để mưu đồ núp bóng dựa hơi. Mà làtừ sau khi hiểu được hành vi hiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-dao/2376619/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.