Chương trước
Chương sau

Thần kính điện nháo nhào một phen, bảo bối công chúa ăn vạ hoàng đế, làm cho hắn đau đầu nhức óc, lại không thể làm gì

"Cuối cùng muội muốn như thế nào?"

Minh Nguyệt dường như nghe được câu nói mình muốn, liền ngưng la hét

"Đêm nay, hoành huynh kêu Hiền phi tỉ tỉ thị tẩm"

Hàn Lạc Thần xoa nhẹ thái dương

"Ta đã nói là không, muội bây giờ đến cả chuyện này cũng muốn can thiệp?"

"Huynh nói xem, Dương Chi tỉ ấy làm sao mà huynh lại chán ghét? Tỉ ấy xinh đẹp, lại tốt bụng. Không như cái nữ nhân Lâm Hoa kia" - Minh Nguyệt đi đến chống nạnh trước bàn của hắn, phồng má nói

Hàn Lạc Thần cũng suy nghĩ một chút. Trước đây là hắn chán ghét tính khí nhu nhược của Hiền phi, nên đêm động phòng chỉ đến rồi đi, cũng chưa đụng tới nàng. Bây giờ nàng thay đổi, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ chỉ thị nàng thị tẩm, bởi hắn thấy, dường như nàng không quan tâm đến chuyện tranh sủng. Có thị tẩm hay không đối với nàng cũng không quan trọng. Điều đó làm cho hắn có chút khó chịu

"Này, hoàng huynh, mau trả lời"

"Lưu Tề, đi gọi Thanh Phong đến đây"

"Huynh..."

Minh Nguyệt nhất thời im lặng. Thanh Phong là người trong lòng của nàng, nhưng hắn đã có nữ nhân ở phủ tướng quân, nàng không từ bỏ, cũng không có chen vào, nhưng đối với hắn lại muôn vàn yêu thương. Nếu nói nàng sợ ai nhất, thì chính là Thanh Phong tướng quân a.

"Trở về tẩm cung đi"

Minh Nguyệt không cam lòng, trước khi đi còn không quên dò hỏi

"Hoàng huynh là chưa quên được tam hoàng tẩu?"

"Câm miệng, lập tức trở về"

Hắn quát lên, làm Minh Nguyệt có chút sợ hãi. Hoàng huynh đối với nàng trước giờ rất ít khi nổi nóng, nhưng chỉ là vấn đề có liên quan đến Nam Cung Tâm Như, hắn liền không kiềm chế được mà tức giận.

-------------

Tầm xế chiều, Lưu Tề thái giám có ghé qua Hiền phúc cung, truyền một khẩn dụ. Đêm nay, hoàng thượng sẽ ghé đến. Trên dưới Hiền phúc cung nhộn nhịp không thôi. Từ khi Hiền phi nương nương được phong đến bây giờ. Đây mới chỉ là lần thứ hai được lật thẻ bài thị tẩm

Dương Chi hiện tại đang vò đầu bứt tóc. Thế quái nào lại thị tẩm. Thân thể Mặc công chúa nghe đâu đã thị tẩm qua một lần, nhưng Mặc Dương Chi nàng ở hiện đại lại chính là xử nữ, mặc dù có ăn chơi một chút, cũng có biết một chút về vấn đề này, nhưng tuyệt đối nàng chưa từng lên giường với nam nhân. Nhưng hiện tại, người nàng sắp cùng hắn lên giường chính là hoàng thượng, nếu nàng kháng cự coi như là chán sống, nhưng đấy lại là nam nhân đối với nàng xa lạ, lại là ngựa đực không biết đã lên giường với bao nhiêu nữ nhân, cũng không yêu thương, bảo nàng ngoan ngoãn phục tùng? Nằm mơ!

"Nương nương, em đã chuẩn bị xong nước tắm hoa hồng"

Phí Oanh kéo nàng ra khỏi mớ hỗn loạn. Lại nghe đến nước tắm hoa hồng. Nếu nàng tắm, hương thơm này chẳng phải sẽ đi kích thích hoàng đế kia?

"Đổ đi"

"Nương nương, người phải tắm nước ấm và hoa hồng, như vậy da thịt sẽ mềm mại, hồng hào và có mùi hương ạ"

Là vậy sao?

"Đổ hết đi, ta muốn tắm nước lạnh"

Thời tiết đang vào thu, không tính là quá lạnh, nhưng không khí lại se lạnh, Dương Chi bất chấp cái lạnh đó ngâm mình trong nước, với hi vọng da dẻ sẽ khô đi, xấu xí đi một chút. Bởi, quả thật thân thể Mặc công chúa này rất đẹp, mịn màng, trắng hồng, nếu là nam nhân chắc chắn sẽ động lòng.

Hàn Lạc Thần tiến vào sương phòng, ánh nến đỏ rực lại ấm áp, thật sự kích thích người khác, làm hắn có chút thất vọng. Nàng cùng nữ nhân khác, cũng không khác nhau là bao.

"Ắt xì..."

Dương Chi đã ở trong sương phong được nửa canh giờ, hoàng thượng đến cũng không ai thông báo cho nàng một tiếng. Nàng nãy giờ là sóng mũi cứ ngứa, rất muốn hắt hơi, lại cảm thấy có chút lạnh. Chẳng lẽ lại bị cảm đi?

"Hàn Lạc Thần đáng chết, bổn tiểu thư lại vì ngươi mà khổ sở như vậy"

Rồi nàng lại lăn lóc trên giường

"Hàn Lạc Thần chết bầm, hậu cung của ngươi như Phố Đèn Đỏ, ngươi tùy tiện chọn trong số đó phát dục không được sao? Lại hại ta khổ sở như vậy"

Rồi nàng bất chợt ngồi bật dậy

"Chắc chắn là con nhóc Minh Nguyệt kia đã nói gì đó, Minh Nguyệt đáng ghét, mai ta sẽ xử lí muội"

"Ắt xì..."

Hàn Lạc Thần nhếch môi cười, nụ cười đơn giản không mưu tính. Hắn chọn nàng thị tẩm, đối với nữ nhân khác đáng lẽ ra nên chuẩn bị kĩ lưỡng để lấy lòng hắn. Nhưng nàng thì một câu chửi hắn, hai câu than khổ. Cũng thật đáng yêu đi

"Khụ khụ.." - Hàn Lạc Thần ho khan hai tiếng, để gây sự chú ý với nàng

"A, hoàng thượng" - nàng có chút lúng túng. Hắn, đã nghe được gì rồi?

"Hoàng thượng, uống chút rượu chứ?"

Dương Chi quên luôn phép tắc, đưa cho hắn chén rượu, đây là nàng đã chuẩn bị từ sớm. Chuốc rượu hắn, sau đó, coi như xong

Uống rượu sao? Nữ nhân này, hắn quả thật khó nắm bắt được nàng, khi lại như bất cần, lúc lại giống như dụ hoặc hắn. Hàn Lạc Thần không nói gì, đưa rượu lên môi, không vội uống, hắn dựa vào võ công mà cảm nhận. Rượu này, cũng đơn giản chỉ là rượu! Sau đó, hắn một hơi uống hết

"Woa, nào nào, để ta rót thêm" - nàng nhìn hắn uống mà vui mừng

"Tại sao nàng không uống?"

"A..ta..được được" - nàng cũng rót cho mình một ly rượu đầy, cũng một hơi uống hết. Đùa sao? Rượu đối với nàng chỉ là nước lã, tửu lượng của nàng, là nam nhân cũng khó qua nổi

---Một canh giờ sau---

Dương Chi cũng lường trước được là tửu lượng của tên hoàng đế không phải tầm thường, nàng đã cho người chuẩn bị khá nhiều chum rượu ngon để tiếp chiêu với hắn. Hiện giờ, chum rượu đang nằm ngổn ngang trên bàn, có chum còn rơi xuống đất vỡ toang. Nhưng là, đã uống bao nhiêu chum rồi nhỉ?

"Có hai cái hoàng thượng? Không phải! Là..là ba? Một hoàng thượng, hai hoàng thượng..ba hoàng thượng...Đúng đúng, chắc chắn là ba rồi"

Nàng hiện giờ đang nằm bò trên bàn, một tay nhỏ vẫn khư khư cầm chén rượu, một tay lại chỉ vào mặt hắn mà đếm.

Hàn Lạc Thần nhìn nàng khẽ cười, thật ra, đầu hắn cũng đã có chút đau. Trước giờ, người uống rượu với hắn không ít, nhưng để hắn tự cảm nhận là mình có chút say, cũng chỉ có một người đầu tiền và duy nhất này. Lại chính là một nữ nhân. Bất chợt hắn nhớ đến ngày trước. Đêm giao thừa năm đó khi hắn còn là thái tử, hắn, Hàn Liệt và Nam Cung Tâm Như cùng uống rượu, hắn thâm tình nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Nam Cung Tâm Như, ngỏ lời với nàng, với tràn đầy niềm hi vọng của tình yêu đầu chớm nở, sẵn sàng dành cho nàng bị trí thái tử phi. Nhưng cuối cùng thì sao?

"Muội xin lỗi Thần ca ca, nhưng muội đã có người trong lòng mình, muội đã thề sẽ chỉ cùng người đó đi hết cuộc đời"

Thâm tình như vậy, sâu sắc như vậy, làm sao hắn có thể không ghen tị. Tình yêu đầu, tình yêu thời trẻ của hắn cứ như vậy mà kết thúc. Mặc dù, nàng hiện giờ đã trở thành Tam vương phi, hay nói cách khác là Liệt vương phi, nữ nhân của huynh đệ tốt của hắn, là đệ muội của hắn nhưng sự quan tâm và tình cảm hắn dành cho nàng sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi. Chuyện đêm giao thừa năm đó, Hàn Liệt vì đã say nên không hay biết, nhưng cuối cùng Hàn Liệt cũng nên biết, Hàn Liệt đối với Hàn Lạc Thần lại không tỏ nửa điểm chán ghét, ngược lại là cảm thông cho tình yêu của hắn. Đôi phu thê bọn họ, tốt đẹp như vậy. Hắn lấy tư cách gì có thể chen chân vào đây?

"Hiền phi, nàng đã từng yêu ai chưa?"

Đêm nay, hắn đến đây cũng chỉ vì hắn cảm thấy Mặc Dương Chi rất đặc biệt. Nàng phải chăng có thể giúp hắn giải tỏa nỗi lòng?

Dương Chi ngà ngà say, nhưng vẫn có thể nghe được giọng hắn nói, có chút hồi tưởng

"Ta sao? Không có, họ chơi với ta chỉ vì tiền, không ai thật lòng cả"

Hàn Lạc Thần nghe thế khẽ gật đầu đồng tình, người của hoàng thân quốc thích như hắn và nàng, kiếm được một người thật lòng thật dạ với mình quả không dễ dàng. Nhưng Mặc Dương Chi chính xác là đang hồi tưởng về những ngày ở hiện đại

Thấy Hàn Lạc Thần không ý kiến gì với câu trả lời của mình, Dương Chi lại uống thêm một chén

"Hoàng thượng a, ngươi thì sao? Đã yêu ai chưa?...À mà ta quên mất, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy cơ mà" - giọng nàng lè nhè hỏi hắn

Hàn Lạc Thần có chút tức giận, từ lúc hắn để ý đến nàng cho tới bây giờ, nàng gặp hắn thì sẽ nhắc đến chuyện hắn có nhiều nữ nhân. Ai oán như nữ nhân oán trách phu mình?

"Nàng ấy không yêu trẫm"

Tâm sự với một nữ nhân say rượu, chắc sẽ ổn chứ? Vừa có người lắng nghe hắn, nhưng người đó ngược lại sau khi tỉnh dậy đều không nhớ gì. Hàn Lạc Thần hắn đột nhiên cảm thấy mình đang có chút trẻ con

Cũng không để ý nhiều, nàng nhìn hắn như nam nhân thất tình mà đối xử

"Vậy là có rồi sao? Nàng ấy tên gì? Ngươi là hoàng đế, quyền lực như vậy a. Sao không bắt nàng về bên người?"

Hắn sao có thể chưa từng nghĩ tới chứ. Chỉ là hắn không muốn cưỡng cầu ai, chính vì hắn là hoàng đế, hắn có lòng tự tôn của chính mình

"Nàng ấy họ Nam Cung tên Tâm Như, nghĩa nữ của thái hậu. Trẫm không muốn ép buộc nàng"

Nói xong câu đó, hắn đột nhiên xem nàng là củ khoai giải bầu tâm sự, đem hết mọi chuyện kể cùng nàng

Dương Chi lại dường như không để ý cho lắm câu chuyện thương tâm của hắn, giơ chén rượu lên cụng vào chén rượu của hắn, trông rất chuyên nghiệp, nhìn hắn đồng cảm

"Ây da, ngươi cũng đừng quá đau lòng, xem đi xem đi, FA chẳng phải rất vui vẻ sao?"

Hàn Lạc Thần nâng chén định uống, tay chợt dừng lại nhìn nàng

"FA là gì?"

"FA sao? OA..ta buồn ngủ quá, ngày mai uống tiếp, để ta đi ngủ..đi ngủ..đi ngủ" - rồi nàng gặp Chu công ngay ở trên bàn

Hàn Lạc Thần khẽ cười, bây giờ cũng đã nửa đêm, hắn tiến lên ôm lấy nàng, cảm giác tiếp xúc da thịt với nàng, cơ thể nhỏ bé, làm cho hắn có cảm giác muốn bảo vệ, muốn yêu thương nàng, nhưng cuối cùng là vẫn không có gì phát sinh. Hàn Lạc Thần đặt nàng trên giường, chỉnh chăn giúp nàng, sau đó bản thân cũng nằm xuống, hai người cùng đi vào giấc ngủ.

--------------

Hàn Lạc Thần đã thức dậy từ sớm và đã thượng triều. Phí Oanh đứng bên ngoài cửa khẽ gọi nàng dậy, bây giờ cũng đã gần trưa rồi mà nương nương vẫn chưa thức dậy, phải chăng nương nương cùng hoàng thượng đêm qua làm việc quá cực lực?

Dương Chi nghe tiếng gọi khẽ trở mình, đột nhiên đầu truyền đến một cơn đau như búa bổ, nặng trịch. Bất chợt khiến nàng nhớ đến một vấn đề

Vội vàng mở chăn lên.

Vẫn còn quần áo.

Thở phào một hơi.

Rồi nàng nhìn xung quanh, rất gọn gàng sạch sẽ. Cũng không còn người nào ở đây cả. Dương Chi khẽ vò đầu, nàng nhớ không lầm là đêm qua cố tình chuốc say hoàng đế, nhưng cuối cùng nàng lại là người say trước. Thế quái nào tửu lượng của tên nam nhân đó lại ghê gớm như vậy?

Nhưng mà, đáng tiếc...

Hoàng đế một phút nông nỗi đã kể cho nàng nghe chuyện gì thế này?

Ahahahaha bí mật thầm kín sao? Hắn vậy mà có một cuộc tình bi thương đến đau lòng. Chằng bù cho nàng, một mảnh tình vách vai cũng không có?

"Đầu của ta, Phí Oanh..."

"Em đây, em đây. Nương nương đêm qua người cùng hoàng thượng uống nhiều rượu như thế. Hoàng thượng ngài dặn em mang canh giải rượu cho người uống đây"

"Đưa đây mau lên, đầu ta rất đau a"

Phí Oanh không nhịn được trách móc

"Nương nương, người lại sơ suất như vậy"

"Sơ suất gì chứ?"

"Người uống nhiều rượu như vậy? Sáng nay em và Tiểu Hạ vào dọn dẹp theo lệnh của hoàng thượng, quả thật không tin vào mắt. Nương nương, trước giờ ở Linh Nam người chưa từng uống rượu cơ mà?"

Dương Chi chưa kịp nói gì, Phí Oanh đã tiếp tục

"Đã như thế, sáng nay hoàng thượng thức dậy thượng triều, nương nương cũng không có dậy giúp ngài thay long bào a"

"Chắc ta phải thay cho em danh hiệu khác. Phí Oanh ma ma?"

"Nương nương.."

"Được rồi được rồi, bên ngoài làm gì mà ồn ào như vậy?"

Phí Oanh đặt chén canh giải rượu nàng vừa uống xuống bàn, vui vẻ nói

"Là bọn Tiểu Hạ đang chơi cờ cá ngựa a"

Tiếng nháo nhào bên ngoài làm nàng đột nhiên thấy vui vẻ thoải mái. Đêm qua nàng không bị mất đi sự trong trắng, ngược lại còn được nghe bí mật của hắn. Nàng nghĩ rằng hắn lúc đó cho rằng nàng đã say, không thể nghe hiểu hắn nói gì. Nhưng đáng tiếc a hoàng đế đại nhân. Chị đại trước giờ rượu vào cũng khá tỉnh táo. Nam Cung Tâm Như? Thật muốn diện kiến nàng một chút. Từ ngày xuyên qua đến giờ, xem như hôm nay là ngày thú vị nhất

"Phí Oanh, mau chải đầu, ta cũng muốn ra ngoài chơi"


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.